Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

chương 225: người càng đẹp hơn 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi vào đêm, thành Thạch Châu chỗ nào cũng treo đầy đèn lồng màu đỏ, bầu không khí ngày hội vui mừng náo nhiệt.

Cảm nhận được ý muốn đi dạo của Phó Nguyệt, Tiêu Thái nói: “Đi nào, ta mang nàng đi ra ngoài xem hội đèn lồng.”

“Thật sự?” Phó Nguyệt kinh hỉ mà nhìn về phía hắn.

Mặc kệ khuyên bao nhiêu lần, Tiêu Thái luôn lo lắng hơn cả người mang thai sắp làm nương như nàng. Càng tới gần ngày dự tính sinh nở hắn càng lo lắng hơn.

Có mấy lần khi nửa đêm Phó Nguyệt bị bảo bảo đá tỉnh ngủ, thế mà lại phát hiện Tiêu Thái đang canh giữ ở bên người nàng, nhìn chăm chú bụng nàng.

Đến khi Phó Nguyệt hỏi hắn sao còn chưa ngủ, Tiêu Thái liền lắc đầu nói mới vừa tỉnh.

Trong nhà không xảy ra chuyện gì, lại hỏi không ra cái gì, Phó Nguyệt liền chỉ nghĩ đây là lần đầu tiên hắn làm cha, cũng đang lo lắng mà thôi.

Tiêu Thái sẽ bồi nàng ra ngoại đi dạo những lúc vắng người.

Nhưng loại ngày hội như thế này, khi ở chợ, Phó Nguyệt biết hắn lo lắng nàng sẽ bị dòng người va chạm, cho nên cũng không chủ động mở miệng nói đi ra ngoài.

Ngồi ở cửa hàng nhìn xem cũng rất tự tại.

Nhìn Phó Nguyệt kinh hỉ trợn to con ngươi, Tiêu Thái mềm lòng, hắn mang theo chút áy náy: “Muốn đi ra ngoài xem thì cứ đi, ta che chở cho nàng. Nhưng mà chúng ta đi dạo ngay ở phía đông thành bên này đi, đi xa nàng không chịu nổi đâu.”

“Đi đi đi.” Có thể đi ra ngoài nhìn xem thì nàng đã đủ thỏa mãn rồi.

Quả nhiên, ngày hội thượng nguyên đúng là rất đông người.

Mặc dù là ban đêm, dòng người trên đường cũng không ít hơn trăm dặm.

Phó Nguyệt khoác áo choàng, được Tiêu Thái bảo hộ ở trong khuỷu tay xem người khác đoán đèn.

Tiêu Thái thấy nàng xem đến mức đầy hào hứng, ghé sát vào bên tai nàng nói: “Tiểu Nguyệt, nàng muốn cái đèn lồng nào?”

Trên sạp ông lão đã bày bán đèn lồng, ai đoán trúng đáp án thì đưa đèn lồng.

Phó Nguyệt dương khóe môi cười dỗ dành hắn: “A Thái ca phải cho ta đoán đèn nhé?”

Vừa hay có người chen qua, Tiêu Thái liếc thấy liền lôi kéo Phó Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng nói oán giận bên tai nàng: “Tiểu Nguyệt đừng chê cười ta, ta mua một cái đèn lồng cho nàng được không.”

Hiện tại hắn cũng chỉ biết thêm chút chữ, nhìn mấy quyển sách. Việc dùng văn thơ đoán câu đố đèn như thế này này là chuyện của những văn nhân lịch sự tao nhã, hắn không làm được.

Hơi thở của Tiêu Thái phả vào bên tai, Phó Nguyệt hơi ngứa ngáy, khuôn mặt ửng đỏ hướng vào phía ngực hắn mà né tránh.

Phó Nguyệt nghe Tiêu Thái hơi ủy khuất oán giận nói thầm, mi mắt hơi cong cong cười xòa nói: “Được, được,được, A Thái ca mua cho ta một cái! Muốn cái đèn kéo quân kia.”

Tiêu Thái theo ý nàng, đưa đồng tiền rồi tiếp nhận đèn kéo quân.

Phó Nguyệt xách theo đèn lồng chuyển lên, mặt đèn biến động, nàng cũng cười nói với Tiêu Thái: “Đẹp, cảm ơn A Thái ca tặng đèn lồng cho ta."

Người đến người đi ồn ào không thôi trên đường phố, đèn lồng chiếu rọi ánh sáng màu đỏ, không thấy rõ mặt người qua đường, cả thế giới vô biên Tiêu Thái chỉ nhìn một mình Phó Nguyệt.

Nàng cười như hoa phù dung, mặt mày tinh xảo hiền dịu, một tay giơ đèn lồng, một tay đáp lên bụng che chở bảo bảo của bọn họ.

Từng tiếng tim đập của Tiêu Thái nặng nề vang lên, vang vọng ở bên tai hắn.

Mặc kệ là quá khứ, không đợi đến tương lai, chỉ giờ khắc này, hắn muốn ghi tạc chặt chẽ trong lòng niềm hạnh phúc này.

Mà trong trí nhớ của gần nửa đời còn lại sau hai mươi tuổi của hắn đã sớm đầy ắp bóng dáng của Phó Nguyệt.

Tiêu Thái đè nén nỗi lòng dâng tràn tình cảm lại, dắt tay Phó Nguyệt đi trở về.

Sau một lúc lâu, Phó Nguyệt mới nghe được nam nhân thấp giọng nói một câu: “Đèn đẹp, người càng đẹp hơn.”

Được rồi, làm khó người ăn nói vụng về này có thể nói một lời âu yếm như thế.

Phó Nguyệt nhìn đôi tai đỏ ửng của hắn một cái, chỉ cười không nói chuyện nữa.

Chờ đến khi bọn họ trở lại trong viện, đám người thạch bà bà cũng đã trở lại.

Tiêu Giản cùng Thạch Mãn cũng xách theo đèn lồng mà Thạch Dương mua cho bọn hắn đang chơi đùa quanh sân.

“Lão gia phu nhân đã về rồi, bánh trôi vừa hay chín.” Thạch bà bà cười đón hai người bọn họ vào nhà.

“Nào, nào, nào, nhân mè đen, nhân trái cây, nhân thịt, đủ loại hương vị cho mọi người lựa chọn để ăn.”

“A Giản thích nhân trái cây nhất!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio