Khi Thạch bà bà đến cửa phòng bếp. Thạch Mãn đã rửa sạch nguyên liệu, sẵn sàng thể hiện kỹ năng của mình.
Phó Nguyệt ôm Nhu Nhu ở ngoài phòng xem náo nhiệt.
Thạch Mãn quay đầu lại nhìn Phó Nguyệt và Thạch bà bà, tràn đầy tự tin nói: "Phu nhân! Hôm nay muội sẽ làm cho mọi người một nồi thịt kho tàu, muội đã nhớ kỹ cách làm rồi, lần này nhất định không tồi!"
Phó Nguyệt mím môi không nói lời nào.
Thạch bà bà bước nhanh vào phòng bếp, đoạt lấy miếng thịt đã rửa sạch trong tay nàng.
"Ôi trời ơi, ta bảo ngươi này bà cô tôi ơi! Ngươi đừng dằn vặt miếng thịt này nữa, mua không cần tiền sao? Lần trước nồi thịt kho tàu của ngươi bộ dáng nhìn cũng còn được, ăn vào miệng lại đắng ngắt!"
Thạch Mãn bĩu môi: "Bà! Lần này con chắc chắn làm được, con đã hỏi phu nhân rồi."
"Đừng lãng phí nữa, bảo ca ngươi đến. Không phải ngươi nói muốn thêu cho Nhu Nhu đôi tất nhỏ sao? Nhân lúc trời chưa tối, mau làm đi."
Thạch Mãn bị đẩy khỏi phòng bếp, Thạch Dương lui một bên thở phào, vui vẻ nhận lấy cái xẻng một lần nữa.
Thạch Mãn đi đến, nhìn thấy Nhu Nhu đang ngủ say trong lồng ngực của Phó Nguyệt, lại vui vẻ nhỏ giọng nói: "A Mãn làm tất cho Nhu Nhu, thêu lên đó những con thỏ con đáng yêu!"
Phó Nguyệt xoa đầu nàng: "A Mãn của chúng ta vất vả rồi, mau đi đi."
"Vâng!" Thạch Mãn chạy đi.
Phó Nguyệt lắc đầu, ôm Nhu Nhu về đông sương phòng.
Tiêu Thái ngồi trước bàn sách nhỏ, mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trên bàn.
Phó Nguyệt đặt Nhu Nhu vào nôi nhỏ, Nhu Nhu khẽ hừ nhẹ.
Phó Nguyệt vỗ vỗ chăn bé, lắc lắc chiếc nôi dỗ dành, lúc này mới đi dậy đến bên cạnh Tiêu Thái.
Nàng nhìn ngọc bội trên bàn, trước mỉm cười kể chuyện Thạch Mãn ở phòng bếp cho Tiêu Thái nghe.
Tiêu Thái nghe nàng nói những việc nhỏ nhặt trong nhà, nét mặt không khỏi dịu lại.
"Tay nghề của A Mãn..." Tiêu Thái lắc đầu
"Hai người cũng là chó chê mèo lắm lông thôi."
Phó Nguyệt dựa vào hắn, Tiêu Thái đưa tay kéo nàng ngồi trong vòng tay mình.
Hắn ôm Phó Nguyệt từ phía sau, nhẹ nhàng khoác lên vai Phó Nguyệt: "Sao ta có thể ghét bỏ A Mãn chứ, chí ít muội ấy mạnh hơn ta vài phần. Trong nhà chúng ta, ta cũng mạnh hơn A Giản đi."
Phó Nguyệt cười thành tiếng: "Có tiền đồ! Lại đi so với đứa trẻ sáu tuổi, chàng cũng không biết xấu hổ."
Hai người nhìn nhau, đều thoải mái mà bật cười.
Phó Nguyệt sờ tai hắn: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Tiêu Thái nghiêng đầu, tiện cho nàng sờ: "Có nàng ở đây, đương nhiên sẽ rất tốt."
"Kinh thành bên kia, chàng muốn đi thì chúng ta sẽ đi." Phó Nguyệt chậm rãi nói.
"Thê tử à..." Tiêu Thái ôm chặt nàng: "Nàng muốn đi không?"
Phó Nguyệt: "Chỉ cần nhà chúng ta ở cùng nhau, đi đâu ta cũng bằng lòng."
Tiêu Thái im lặng trong chốc lát, mới rầu rĩ nói: "Đợi Nhu Nhu lớn thêm một chút đi."
"Được, nghe theo chàng."
"Không, nhà chúng ta đều nghe theo nàng." Tiêu Thái phản bác.
"Vậy ta cho phép, lúc này nghe lời chàng." Phó Nguyệt ra vẻ hào phóng vỗ vai hắn.
Tiêu Thái bị phong thái người đứng đầu trong nhà của nàng làm buồn cười, mặt cũng giãn ra một chút.
Nhưng đau khổ tích tụ trong lòng tiêu tan một chút.
Đêm đến, trong một sân nhỏ độc lập ở phía nam Thạch Châu thành một con chim bồ câu thanh tú và đáng yêu đã được chủ nhân của nó thả ra.
Ngô thúc đứng trong sân, nhìn chim bồ câu bay đi xa.
Trời không phụ người có lòng, kỳ vọng của lão gia cuối cùng cũng được đền đáp.
Bóng đêm dần bao phủ, sương mù càng dày đặc.
Ngô thúc xoay người quay về phòng.
Trong phòng khách nhỏ thắp đèn dầu, Diệp An lặng lẽ ngồi ở đó ăn điểm tâm.
Ngô thúc???