Từ thị thấy hai người này trước mặt nàng ta vậy mà dám tình chàng ý thiếp, móng tay dài bấm sâu vào lòng bàn tay.
Giống như chỉ có dựa vào chút đau đớn này mới có thể khiến nàng ta miễn cưỡng tính táo lại, không đến mức mất mặt trước mặt người ngoài.
Những ánh mắt hiếu kỳ, xem thường của thôn dân xung quanh xem báo nhiệt cũng không e dè dừng trên người bọn họ. Từ thị cảm thấy các nàng chính là những chú hề trên sân khấu mua vui cho mọi người.
Tiêu Đại Bảo biết con tiện nhân kia, đem nàng ta, đem thể diện của Tiêu gia đặt chỗ nào?
Trong lòng Từ thị bốc hỏa, trước mắt tức giận đến hoa mắt.
Sau khi Tiêu Đại Bảo nghe thấy A Nhị nói đã có bầu, vốn cũng có chút hoài nghi, nhưng không chịu nổi giọng điệu yêu đuối làm nũng của A Nhị. Ngược lại trong lòng còn thừa chút vui sướng vì sắp được làm cha.
A Nhị dựa vào Tiêu Đại Bảo, khóc lóc kể lể nói: "Đại Bảo ca, chàng có thể nhẫn tâm để nhi tử mình bị sỉ nhục khi sinh ra không biết cha nó không?"
Nhi tử?!
Ngẫm lại Tiêu Thái sinh ra một cái đồ lỗ vốn, trước mắt Tiêu Đại Bảo sáng ngời.
Hắn đứng thẳng dậy, cuối cùng cũng có một thứ hắn có thể áp đảo Tiêu Thái.
Tiêu Đại Bảo càng thêm dịu dàng cầm bàn tay nhỏ bé của A Nhị, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, xong việc còn có ta!"
"Đại Bảo ca~!"
"A Nhị~!"
Hai người cầm tay nhìn nhau, như thể tình thâm đã lâu.
"Tiêu Đạo Bảo!"
Từ Thị không thể chịu được cơn giận này, nàng ta xông lên, thừa dịp Tiêu Đại Bảo không chú ý cho hắn một cái tay.
"Bốp!"
"Tiêu Đại Bảo! Ngươi là tên hèn nhát! Ăn của ta, uống của ta, vậy mà vẫn cầm tiền của ta nuôi đàn bà bên ngoài?!"
Toàn trường yên tĩnh, chỉ nghe tiếng khóc, mắng của Từ thị.
"Ngươi không phải người, ta... Từ gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Whoa! Bên trong còn có chuyện như vậy?
Ánh mắt bàn tán của người dân lại đổ dồn vào Tiêu Đại Bảo, đánh giá từ trên xuống.
A Nhị trốn phía Tiêu Đại Bảo, nghe thấy như thế thì ghét bỏ bĩu môi.
May mắn nàng ta chưa từng muốn đi theo đồ nhu nhược này.
Nương tử trong nhà lại vạch mặt trước mặt người ngoài, Tiêu Đại Bảo bưng hai má in hằn năm ngón tay nhìn về phía Từ thị: "Ngươi điên rồi!"
"Đúng! Ta điên rồi, ta bị ngươi bức điên rồi!" Nói xong Từ thị vừa muốn nhào lên đánh Tiêu Đại Bảo, bị Tiêu Đại Bảo giữ chặt hai tay dùng sức đẩy ra.
Thôi Hạnh Hoa nhìn nhi tử bị thương, cũng đau lòng mắng Từ thị: "Đồ đàn bà độc ác này, xem ngươi làm mặt Đại Bảo của ta này!"
Từ thị chống mặt đất, một mình đứng dậy, giọng căm giọng nói: "Hắn xứng đáng! Ta nói cho các ngươi biết việc này sẽ không bỏ qua như vậy. Ta mới gả vào hơn nửa năm, đã tiêu biết bao nhiêu tiền bạc cho gia đình các ngươi! Tiêu Đại Bảo, ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhà mẹ đẻ, ca ca, đệ đệ cũng sẽ đòi lại công bằng cho ta!"
Nghĩ đến đám huynh đệ cao lớn thô kệch nhà mẹ đẻ Từ thị kia, Tiêu Đại Bảo nuốt nước bọt, lui về sau hai bước.
"Đại Bảo ca, ta sợ." A Nhị kịp thời kéo hắn lại, rút mình vào lồng ngực hắn.
Bị sự sùng báo tin tưởng của A Nhị nhìn, bước chân Tiêu Đại Bảo dừng lại, ý chí hào hùng nói: "Không sao, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Thôi Hạnh Hoa cau mày đuổi nhóm thôn dân xung quanh rời đi.
"Tản đi, tản đi, nhìn cái gì mà nhìn! Chuyện nhà của ta mượn các ngươi nhiều chuyện."
"Không muốn người ta nói, thì nhà bà đừng làm ra những việc này a!"
"Đúng vậy!"