Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

chương 309: xương bình bá phủ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ đến khi trở về kinh, thứ trưởng tử Diệp Trạch đã được sinh ra, được tổ mẫu trong phủ tự mình nuôi dạy, Xương Bình Bá phu nhân chỉ biết hận thầm trong lòng mà không ra tay được.

Mặc dù bà trăm cay ngàn đắng sinh được nhi tử, nhưng Hứa Địch lại nạp thêm mấy kiều thiếp xinh tươi nõn nà cho Xương Bình Bá, mỗi người một vẻ, mê hoặc Xương Bình Bá đến mức lưu luyến quên lối về.

Có câu chỉ nghe thấy người mới cười, chứ đâu nghe người xưa khóc. Đương nhiên Diêu Nhã Toàn bị lão ta vứt ra sau đầu rồi.

Về sau, trong phủ lại có thêm nhiều con của vợ cả cùng không ít thứ tử, thứ nữ, đầu óc của Xương Bình Bá bị phân tâm nhiều, đâu còn chỗ để lo lắng cho ba mẹ con Diêu Nhã Toàn.

Mẹ cả cường thế, mẹ đẻ tính tình mềm yếu, ấu muội Diệp Cẩm được Diệp Trạch che chở mà lớn lên.

Đáng tiếc, hắn vì tiền đồ của mình và người thân mà liều mạng, nhưng đổi lấy lại là tin tức về cái chế.t của mẫu thân và muội muội.

Hổ dữ không ăn thịt con, Xương Bình Bá lại chẳng hề quan tâm tới chuyện con gái ruột “Chế.t bệnh”, đây cũng là nguyên nhân mà năm đó Diệp Trạch quyết liệt đoạn tuyệt quan hệ mặc kệ người đời bêu danh sau lưng. Thế gian từ đây chỉ còn một mình ông, vì sao còn muốn cho đám sâu mọt hút máu này bám lấy ông?!

Nghĩ đến những chuyện cũ nhuốm đầy máu tươi, Diệp Trạch lại cảm giác trước mắt như bị bịt kín một tầng máu.

Khuôn mặt tổ mẫu, mẫu thân, muội muội lần lượt hiện qua trước mặt ông, nhưng đều bi thảm thống khổ.

“Cữu cữu? Cữu cữu!” Tiêu Thái cao giọng gọi Diệp Trạch hoàn hồn trở lại.

“Hả?” Ánh mắt Diệp Trạch một lần nữa dừng ở khuôn mặt Tiêu Thái “Làm sao vậy?”

Tiêu Thái: “Không có gì.” Vừa rồi cữu cữu nhìn chằm chằm ánh nến đến mức ngây ngẩn cả người, Tiêu Thái đành phải gọi ông vài tiếng.

“Chúng ta nói đến chỗ nào rồi?” Diệp Trạch ho nhẹ một tiếng, bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, “Đúng rồi, hai ngày nữa ta mang các cháu đi tế bái bà ngoại các cháu.”

Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, Diệp Trạch còn mạnh mẽ giành lại quan tài của mẫu thân và muội muội để mang về cải táng ở trong từ đường Diệp gia mà hắn vừa dựng lên.

Diêu Nhã Toàn là thiếp thị, không có tư cách vào từ đường của Diệp thị, thứ nữ Diệp Cẩm “Bệnh đậu mùa” chế.t non, đương nhiên cũng sẽ không được tiến vào. Xương Bình Bá mặc kệ những việc này, mọi chuyện đều là Xương Bình Bá phu nhân Hứa Địch đơn giản xử lý, tùy ý an trí ở một xó xỉnh rách nát.

Sau khi Diệp Trạch trở về biết được, tức giận đến mức muốn lật tung toàn bộ bá phủ lên, cuối cùng đành di dời quan tài của nương cùng muội muội, an táng và cúng bái.

Chén trà đã sớm nguội lạnh, Tiêu Thái đứng dậy rót thêm trà cho cữu cữu một lần nữa: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nói cho Tiểu Nguyệt cùng A Giản một tiếng.”

“Được.”

Nhắc tới Tiêu Giản, Diệp Trạch ghé mắt nhìn nhìn cháu ngoại trưởng cao lớn tuấn tú, vừa lòng mà vuốt vuốt chòm râu dài: “Các cháu tới Vân kinh rồi, ta dự định đưa A Giản đi Quốc Tử Giám, làm bạn học với Thiên Trạch. A Thái, cháu có tính toán gì không?”

Đứa cháu ngoại lớn này tính cách trầm ổn, dung mạo cũng oai phong giống như ông năm đó, nên lập mưu cho hắn làm chuyện gì mới tốt đây? Diệp Trạch đã cân nhắc ở trong đầu mấy chức quan có thể bổ nhiệm được trong kinh thành.

Tiêu Thái do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra dự tính ban đầu của bọn họ: “Cữu cữu, lần này cháu và Tiểu Nguyệt đến đây chính là để gặp mọi người thôi, chờ đến đầu xuân sang năm thời tiết ấm áp hơn một chút thì chúng cháu sẽ mang Nhu Nhu trở về.”

“Trở về?” Diệp Trạch kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.

“Trở về làm cái gì? Các cháu tới chỗ của cữu cữu rồi thì ở lại đây với cữu cữu, để cữu cữu thay nương các cháu làm chút gì đó.”

“Cữu cữu, ở thành Thạch Châu chúng cháu còn có một cửa hàng, hiện tại chẳng qua chỉ nhờ người tạm thời trông chừng. Chờ sang năm chúng cháu vẫn phải về.”

“Thế sao được!”

“Cữu cữu muốn gặp chúng cháu thì chúng chúng cháu sẽ lại qua đây; hoặc là cữu cữu muốn đến thành Thạch Châu đi dạo cũng được.”

Diệp Trạch lại khuyên vài câu, giọng nói của Tiêu Thái vững vàng kiên nhẫn, nhưng vẫn kiên trì phải đi về.

Đứa cháu ngoại này đúng là cũng bướng bỉnh? Khà khà, điểm này cũng giống ông! Diệp Trạch vừa tức vừa vui vẻ.

Ông nói: “Chuyện trở về nói sau, còn mấy tháng nữa cơ mà. Trước hết Tiêu Giản cứ đi Quốc Tử Giám học. Còn cháu…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio