Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

chương 313: suy nghĩ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Tề Đồng liền gửi danh thiếp vào trong cung, mời lão ngự y quen khám tới nhà.

Lão ngự y xem qua mạch của mọi người Tiêu gia. Thân thể của mọi người Tiêu gia đều khỏe mạnh, chỉ có Tiêu Giản hẳn là bị tật chứng từ lúc còn trong bụng mẹ mà ra, cũng may trải qua lúc trước điều dưỡng, về sau chỉ hơi yếu mà thôi. Nhưng mà cũng không cần uống thuốc, con nít hoạt động nhiều thân thể là khỏe mạnh trở lại.

Mọi người trong Tiêu gia cùng Tề Đồng đều nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tiễn ngự y xong, Tề Đồng cười nói: “Thân thể A Giản vẫn ổn, vậy thì về sau cứ cùng Thiên Trung đi học và tập võ đi. Hai huynh đệ ở cùng với nhau cũng không cô đơn.”

Diệp Thiên Trung gật mạnh đầu: “Để con dẫn biểu đệ đi chơi!” Rốt cuộc hắn cũng đã có một người thân cận làm bạn chơi cùng rồi.

“Đi đi đi, ta dẫn đệ đi giáo trường tìm các sư phụ chơi nha.” Diệp Thiên Trung kéo Tiêu Giản muốn chạy ngay ra ngoài.

Tiêu Giản vội vàng quay đầu lại nhìn tẩu tử cậu bé.

Phó Nguyệt cũng không ngăn cản chuyện của tụi nhỏ, Diệp Thiên Trung dẫn Tiêu Giản đi có thể giúp cậu bé càng hoạt bát hơn một chút, cho nên nàng cười nhìn Tiêu Giản gật gật đầu.

Thấy tẩu tử đồng ý cho mình đi chơi, cơn mải chơi trong lòng Tiêu Giản trỗi dậy. Thiên Trạch biểu ca nói, trong phủ có rất nhiều đồ vật chơi vui mà cậu bé còn chưa từng nghe nói đến.

Chỉ trong chớp mắt, hai đứa nhỏ đã chạy mất dạng.

Tề Đồng nhanh chóng nói với Chung Tình: “Ngươi sai mấy gã sai vặt để ý hai đứa trẻ này. Với tính tình kia của Thiên Trung, đừng để nó mang theo A Giản chơi quên trời đất.” Ngày thường trêu chó bắt mèo, leo lên nóc nhà lật ngói, hiện tại có người chơi dại cùng nhau, nàng thật sự sợ tiểu bá vương kia sẽ lật tung cả phủ lên. Đến lúc đó Trạch ca trở về lại phải dùng côn bổng dạy dỗ, kiểu gì cũng khóc lóc và tru tréo váng trời cho mà xem.

Khuôn mặt Chung Tình tràn đầy ý cười, ngẫm lại “sự tích quang vinh” của thiếu gia nhà mình liền biết công chúa đau đầu vì cái gì.

“Nô tỳ sẽ phái người đi nhìn chút.”

“Nhanh đi đi.”

Trong hậu viện đều là nữ quyến, Tiêu Thái chỉ ngồi một lát liền lui ra. Phó Nguyệt cùng Thạch bà bà ôm Nhu Nhu ở lại.

Tề Đồng thèm bế đứa bé, hết sức hứng thú mà ôm Nhu Nhu chơi một hồi lâu, nàng còn nói với Phó Nguyệt hai ngày nữa sẽ tiến hành việc tế bái từ đường.

Quy trình cũng không rườm rà lắm, chẳng qua mỗi nơi đều có quy củ riêng, Phó Nguyệt cẩn thận lắng nghe, nhớ hết những lời nói của Tề Đồng.

Chờ tới ngày tế bái, Diệp Trạch dẫn Tiêu Thái, Diệp Thiên Trung cùng Tiêu Giản, Phó Nguyệt ôm Nhu Nhu đi theo Tề Đồng, chính thức đi tế bái bà ngoại.

Như thế, mặc dù ở trong mắt người ngoài, cả nhà Tiêu Thái chỉ được Dũng Nghị Công nhận kết nghĩa, nhưng chẳng ai dám coi khinh bọn họ. Có thể được Quốc Công gia cùng công chúa tự mình dẫn đi từ đường khai tông tế bái, điều đó đủ để chứng minh không phải là loại kết nghĩa thông thường. Trong lúc nhất thời, mọi người Tiêu gia đi lại ở trong phủ, thậm chí cả Thạch bà bà đều được đám nô tỳ cung kính đối đãi lễ phép.

Hai huynh đệ Tiêu Thái cùng với Thạch bà bà cũng không cảm thấy có gì bất đồng so với trước, chỉ có Phó Nguyệt tận mắt thấy và cảm nhận được.

Sau khi tế bái xong, Diệp Trạch tìm người đưa Tiêu Giản vào Quốc Tử Giám.

Tiêu Giản đã học vỡ lòng, những đứa trẻ tầm tuổi bọn chúng đều ở chung một chỗ đọc sách, hơn nữa lại có Diệp Thiên Trung mỗi ngày đi cùng, Tiêu Giản đã mạnh dạn hơn mà đi ra khỏi sau lưng ca ca và tẩu tử.

Mọi gió thổi cỏ lay gì ở Vân kinh đều có vô số ánh mắt nhìn vào săm soi. Tiêu Giản là gương mặt xa lạ, lại nghe nói chẳng qua là kết nghĩa của Dũng Nghị Công phủ, cho nên đám trẻ Quốc Tử Giám đương nhiên vừa tò mò vừa coi khinh cậu bé.

Diệp Tu Huy dẫn theo vài người đứng chặn trước mặt Tiêu Giản, từ trên cao nhìn xuống khinh miệt nói: “Ngươi chính là Tiêu Giản à?”

“Nghe nói nhà hắn thuộc loại người sa cơ thất thế, chẳng qua là nhận kết nghĩa với một nhà tốt, nên ôm đùi Dũng Nghị Công phủ đó.”

“Thật vậy à? Diệp Thiên Trung! Ngươi mau tới đây, chúng ta đừng chơi cùng người sa cơ thất thế.”

Đáng tiếc tiểu bá vương Diệp Thiên Trung không hổ với biệt hiệu này của hắn, Tiêu Giản còn đang ngây ngốc không nghe hiểu mấy người kia nói gì, Diệp Thiên Trung đã không nói hai lời xông thẳng đầu vào mặt người vừa mở miệng kia.

Không may người nọ lại chính là Diệp Tu Huy - cháu đích tôn một đời của Xương Bình Bá phủ. Nếu thật sự muốn nói về quan hệ, hắn mới là đường ca ruột của Diệp Thiên Trung. Chẳng qua hai nhà thời trẻ đã đoạn tuyệt quan hệ, gia thế của Dũng Nghị Công phủ hưng thịnh, Xương Bình Bá phủ không thể dây dưa và trêu chọc vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio