Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

chương 472

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôi, cứ mãi chìm đắm trong trụy lạc, ngay từ đầu sao lại mù quáng chọn phải hắn cơ chứ?

Sau khi Diệp Trạch trở về, thấy tính tình nữ nhi của mình đã trưởng thành, chín chắn hơn một chút. Mặc dù nghe nói con bé và Tiểu Nguyệt đang cùng nhau buôn bán đồ dùng của nữ nhân khiến các phu nhân, tiểu thư ở Vân Kinh như vịt đàn mà đổ xô tới, nhưng ông vẫn cảm thấy Diệp Thiên Linh đang cố gắng gượng cười mà thôi.

Nữ nhi của ông cứ giữ vẻ ngây thơ hoạt bát là đã tốt rồi, đâu cần con bé phải thay đổi trở nên bận rộn chứ.

Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội kia, Diệp Trạch không những giận chính mình mà còn muốn đánh gãy chân tên súc sinh kia. Nhưng Tề Đồng đã ngăn ông lại.

Dũng Nghị Công phủ và Đoan Minh Hầu phủ sớm đã phân rõ giới hạn, trong cách nhìn của một số người, thậm chí còn cảm thấy phủ của bọn họ che giấu lỗi lầm, dựa vào quyền thế để bức bách khiến Dương đại công tử mất hết tiền đồ.

Chỉ cần không có người đến trước mặt bà nói những lời mỉa mai, Tề Đồng đều sẽ giả vờ như không nghe thấy. Bà đường đường là Trưởng Công chúa điện hạ, sử dụng địa vị và quyền thế thì sao?

Ân oán đã chấm dứt, việc trước mắt cũng đã xong. Tề Đồng lo lắng Diệp Trạch sẽ đến dạy cho tiểu tử đó một bài học, có thể sẽ không chỉ đứng nói chuyện suông. Nếu như vậy, không những người ngoài cho rằng họ ỷ thế hiếp người mà còn có thể bị kẻ xấu bụng bẩm báo lên bệ hạ, bệ hạ cũng khó xử.

Diệp Trạch bình định được Mạc Bắc, danh tiếng lên cao, cho dù ông đã nói trước khi trở về sẽ giao lại hổ phù nhưng vẫn khiến không ít kẻ ganh ghét. Dũng Nghị Công phủ vui vẻ vì chủ nhân đã trở về nhưng do công chúa đã dặn dò nên mọi người từ trên xuống dưới đều lặng lẽ làm việc.

Diệp Trạch trầm ngâm nhìn chằm chằm ánh nến, nheo mắt lại. Không đánh công khai được, chẳng lẽ lại không đánh lén được sao? Chỉ cần không để lại dấu vết gì khiến người ta nắm được thì cho dù có người biết ông ra tay thì cũng làm gì được ông chứ?

Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thái, Tiêu Thái hơi cụp mi xuống gật đầu, hết thảy đều không cần nói ra.

Ngày hôm sau, đúng như lời Bùi Mặc nói, La Đình Dũng vừa nghe nhị tẩu muốn chiêu đãi hắn một bữa ăn ngon, liền tung ta tung tăng chạy tới.

Tính tình hắn vẫn còn con nít, chơi cùng tiểu Nhu Nhu rất vui vẻ, dỗ dành khiến cục bột nhỏ đi theo sau hắn luôn miệng gọi “tô tô” (nói ngọng từ “thúc thúc”). Có hai đứa khùng này, bàn ăn thật sự trở nên náo nhiệt.

Phó Nguyệt nghe ba huynh đệ bọn họ thường xuyên nói xấu trêu đùa nhau nên cứ cười mãi không ngừng.

Sau khi ăn xong, mọi người rời bước ra tiểu sảnh, La Đình Dũng không hề giữ ý tứ mà thoải mái ngồi vào ghế, Nhu Nhu nằm trên bụng hắn, hiếu kỳ ấn vào bụng.

“Ây da, tiểu nha đầu đừng nghịch ngợm nữa.” Bữa cơm của nhà nhị ca ngon tụt lưỡi! Mọi người đều bảo Vân Kinh phồn hoa hơn Mạc Bắc, một bữa cơm thôi mà đã có mỹ vị như vậy rồi. Nếu không phải như vậy thì sao hôm nay mới ăn lần đầu mà hắn đã ăn hết sạch rồi.

Bùi Mặc liếc nhìn hắn, ngứa mắt nói: “Đã bảo đệ bớt ăn đi một chút, thế mà ăn như ma đói đầu thai vậy, nhìn tướng ăn của đệ cũng khiến muội muội và cháu gái ta học xấu theo đó”.

Phó Nguyệt cười xua xua tay, nhìn bọn họ đấu khẩu.

Qua mấy ngày ngắn ngủi, nàng phát hiện bề ngoài ca ca là vị công tử tuấn tú cao quý, kỳ thực lại là một nam nhân mồm mép suồng sã, cứng cỏi hào sảng.

Sự tương phản này khiến mỗi ngày nàng đều cảm thấy náo nhiệt, thú vị.

“Đại ca, đệ chỉ ăn nhiều một chút, nào có đến mức khiến người ta khiếp đảm như huynh nói.” La Đình Dũng oan ức đưa ngón tay ra hiệu, không nhiều lắm không nhiều lắm, cũng chỉ bốn bát cơm mà thôi……

Bùi Mặc không muốn để ý tới tên vụng về này, đợi lát nữa đưa hắn đến giáo trường cho tiêu cơm vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio