Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

nhìn trộm cảnh xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đến rồi…” Tinh Vũ như bị rút cạn sức lực khi đứng trước quán đề biển hiệu Thanh Lâu “Xuân Loan Hỉ”.

Dịch Anh và Dịch San cảm thấy nghi ngờ, hai nàng kéo Tinh Vũ lại chất vấn, thận trọng nói nhỏ không để Miêu Miêu phát giác: “Ngươi dẫn phu nhân đến thanh lâu có mục đích gì.”

Tinh Vũ vừa mở miệng định giải thích thì bị cướp cơ hội. Cả ba người chưa kịp đề phòng đã bị Miêu Miêu lôi tọt vào cửa quán, nàng còn thích thú khoa trương: “Bên trong nhìn có vẻ nhộn nhịp quá, các ngươi thật lề mề đó. Nhanh vào trong thôi.”

“Phu… nhân…” Dịch Anh và Dịch San ái ngại không muốn vào, cả hai lại đảo mắt căm thù nhìn Tinh Vũ, ý nói: “Tất cả là tại ngươi.”

Hắn lắc đầu chịu thua, ai bảo hắn quá đắc chí khi muốn đùa giỡn với nàng cơ chứ. Giờ có lên tiếng ngăn cản e rằng cũng không kịp nữa rồi. Do thế, Tinh Vũ đành trao ánh mắt vô tội nhìn hai người họ.

“Ôi, ôi, khách quý đến cửa mấy đứa ơi. Chẳng hay bốn vị công tử tuấn tú đây muốn quán phục vụ gì đây a?” Từ xa có một ả lạ mặt với bộ dáng lả lướt đi tới, mặt trắng bệch như mấy người hát tuồng, thừa biết ả ta đang cố ý nịnh nọt nhưng Miêu Miêu không nén nổi cảm giác ớn lạnh với kiểu giọng chanh chua của bà ta.

Tinh Vũ đưa tay gạt mấy cánh tay đang ra sức bám ríu lấy y phục hắn, cảm thấy phiền phức hắn vội nói: “Cho chúng ta một bàn riêng được rồi.”

Ả ta vui vẻ đồng ý rồi liếc mắt ra hiệu với tiểu nhị, xong nói tiếp: “Hảo công tử, nếu các vị cần gì thêm cứ gọi thần thiếp.”

Dịch Anh đưa quạt che nửa miệng, thực chất nàng ta đang rất muốn nôn, ôi cái giọng chua lòm.

Theo dẫn dắt của tiểu nhị thì cả bọn nhanh chóng tìm được bàn ngồi của mình, Tinh Vũ khéo léo đưa hắn vài lượng bạc gì đó. Sau khi đợi tất cả đã yên vị vào bàn, lúc này Tinh Vũ mới thận trọng rót trà vào ly Miêu Miêu, vừa mập mờ hỏi nhỏ: “Phu nhân, người thấy nơi đây thế nào?”

Đón lấy tách trà nhấp môi ngay miệng, Miêu miêu thoáng đảo mắt nhìn xung quanh rồi miễn cưỡng nói: “Ngươi cũng thật biết lựa chỗ mà giải khuây, nữ nhân thì ăn mặc như cố tình không che, cứ phơi phới cặp mâm xôi trước mặt khiến ta nhìn mà phát nôn.”

Hắn chột dạ, liền lúng túng giải thích: “Thật ra… ban đầu thuộc hạ chỉ muốn chọc ghẹo phu nhân nhưng không tưởng người lại đáp thuận.”

Nàng đưa mắt quan sát đám nữ nhân ỏng ẹo ngoài kia vừa lắc đầu: “Ây, ta không nghĩ chỗ đánh bạc lại thay đổi nhiều đến vậy. Đúng là nơi đây chỉ dành cho nam nhân tới ghé chơi thôi, thử đàn bà mà vào chắc nổi loạn không ít.”

“Phụt…”

Dịch Anh bất ngờ phun trà, bị ho sặc sụa nàng khó khăn nói: “Phu nhân, người vừa nói… nơi đây là sòng bạc sao?”

Nàng nhíu mày nói với giọng chắc chắn: “Không là nơi cờ bạc thì ngươi nghĩ đây là đâu.”

“Khụ khụ. Ôi không, phu nhân… hắc hắc…” Đến lượt Tinh Vũ và Dịch San bắt đầu ngả nghiêng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ai hãy nói là phu nhân đang kể chuyện tếu lâm cho họ nghe đi chứ.

Cảm thấy mình bị xỏ lá, Miêu Miêu đỏ mặt bắt bẽ lại Tinh Vũ: “Tại sao các ngươi dám cười ta.”

Tinh Vũ lắc đầu cười khổ, tiếng cười dần nhỏ hơn: “Đây là thanh lâu thưa phu nhân, nói cách khác nếu bất kì nam nhân nào muốn ân ái thì vào đây mà hưởng thụ. Khá thú vị đúng không, phu nhân. Hắc hắc…”

Miêu Miêu thoáng chốc đen mặt: “Vậy đây là nơi ngươi nói sẽ giúp ta vui sao?”

“Ách…” Tiếng cười im bặt.

Tinh Vũ có cảm giác bất an, lúng túng nói: “Thuộc hạ đã biết lỗi, nếu người muốn phạt thì chúng ta nên nhanh chóng về Lĩnh Túy Hào thôi. Ở lại lâu có thể gây phiền phức…”

Nàng liếc hắn khinh thường: “Biết vậy thì ngay từ đầu đừng dẫn ta đến. Giờ bản mỗ muốn ở lại đây, các ngươi có thể làm gì?”

Dịch Anh và Dịch San khổ sở nhìn nhau, trong lòng khéo nghĩ tới Huyết Phong sẽ ra sao nếu bắt gặp cảnh này, Dịch Anh hợp tác cùng Tinh Vũ thuyết phục thêm: “Ta nghĩ nên về thôi, chủ thượng sẽ không vui khi biết được đâu…”

Miêu Miêu bị cụt hứng, cố tình không để ý của họ vào tai, trong đầu ngấm ngầm suy nghĩ điều gì đó: “Dù sao lần đầu tiên ta đến đây, ít ra cũng phải thu hoạch cái gì chứ… Xem nào…”

Chợt ánh mắt vừa vặn với cặp đôi đang chuốc rượu ở trước mặt, ánh mắt lóe lên tia gian xảo hiếm có. Miêu Miêu kéo ba người họ xích lại gần, to nhỏ nói: “Ta vừa nghĩ ra một thứ rất mới mẻ…” Cảm thấy bọn họ thật sự tò mò nàng ám muội nói: ”Lần này chúng ta sẽ tham thính cảnh nóng…”

“Cảnh nóng? Là gì vậy phu nhân?” Cả ba người đồng loạt hỏi giống nhau.

Nàng lắc đầu thở dài, lên giọng lên cao: “Chính là cảnh động phòng, các ngươi thật biết cách làm người khác mất hứng.”

Nghe xong, bọn họ gật gù thầm hiểu, sau lại đồng lượt trợn mắt nói lớn: ”PHÒNG THE.”

Cũng may gần đó ít người ngồi nên không ai nhìn họ bằng con mắt quái đản cả. Miêu Miêu vội đưa tay che miệng họ rồi than trong lòng: “Giá như có cái lỗ ở đây cho ta chui vào thì hay biết mấy.”

Miêu Miêu tiếp tục giở giọng châm biếm: “Ta bảo xem người ta đóng chứ ai bảo xem các ngươi đâu mà hốt hoảng dữ vậy…”

“Hàn Băng Miêu.” Bọn họ đỏ mặt, la to tên nàng để chữa ngượng.

.

“Phu nhân đâu rồi?” Huyết Phong sau hơn nửa ngày đến chỗ Linh Tiêu Sát bàn bạc, cuối cùng xe ngựa cũng trở về dừng trước cửa quán Lĩnh Túy Hào. Không cần thay y phục, điều đầu tiên mà hắn nhắc đến chính là tung tích của nàng. Hắn nhớ nàng đến phát điên mặc dù sáng nay vẫn còn ôm nàng trong vòng tay.

Thật hết thuốc chữa.

Ngũ Dinh từ đâu đi tới, cười nói: “Chủ thượng, nhanh chóng nhớ phu nhân đến vậy sao?”

Huyết Phong mỉm cười nhìn bà: “Dinh ngũ lão biết nàng đang ở đâu sao?”

“Không, cả ngày hôm nay phu nhân đã không xuống bếp, nên ta cũng không gặp nàng.”

Tinh Lâm và Tinh Sát từ ngoài bước vào, vừa hay thấy Tinh Xuân đang đứng gần đó, Tinh Lâm lại gần hỏi: “Xuân nhi, muội có thấy Tinh Vũ đâu không? Ta nghe hắn nói có chuyện muốn nói với bọn ta, sao lại không thấy người đâu?”

Tinh Xuân chợt nhớ lại hình ảnh lúc chiều, nàng đáp: “Muội thấy huynh ấy ra ngoài cùng ba vị công tử nào đó. Vị đó còn nói mình là huynh đệ của Tinh Vũ. Nhưng trước giờ Tinh Vũ làm gì có huynh đệ ngoài các huynh đây…”

Trong khi Tinh Sát và Tinh Lâm còn hoang mang nhìn nhau, từ sau lưng bọn họ Huyết Phong thấp thoáng đi đến, ngữ điệu lạnh lùng như cũ: “Ngươi nói cả ba vị công tử đi cùng Tinh Vũ?”

Tinh Xuân gật đầu đinh ninh: “Ân.” Nhớ được điều gì thêm, nàng vội đáp: “Nghe đâu bọn họ còn bảo có việc cần giải quyết, xong rồi cả bọn đi theo hướng kia kìa…” Nói xong, Tinh Xuân chỉ tay mình ra hướng lối vào kinh thành.

“Vậy sao.” Mắt Huyết Phong bừng bừng trong khi rất nhiều cảm xúc cùng lướt qua mặt, đôi mắt lạnh như băng xoáy thẳng vào khoảng không vô định.

.

Bước đầu tìm phòng có cảnh xuân ở những nơi như-thế-này thật dễ dàng, chẳng mấy chốc Miêu Miêu cùng với đồng bọn đã có mặt tại chỗ thăm dò. Theo thứ tự chỗ ngồi từ Tinh Vũ đến Miêu Miêu rồi Dịch Anh và Dịch San, may mắn là mỗi người đều là sát thủ trong nghề, nên việc khiến “hai nhân vật chính” trong phòng không bị phát giác là chuyện bảo đảm chắc chắn.

“Hình như mình bị trễ một khúc rồi thì phải, họ cởi áo ra từ lúc nào rồi.” Miêu Miêu không hài lòng nói.

Tinh Vũ và hai người còn lại liếc nàng như thể muốn đá nàng một cước ra ngoài cho đỡ chật chỗ. Hắn nói: “Phu nhân, người có thể im lặng một chút được không?”

Miêu Miêu bĩu môi rồi tiếp tục quay lại quan sát bên trong. Phải công nhận là Tinh Vũ rất biết lựa chỗ để xem, vừa có gió lộng thổi mát vừa có màn cảnh hữu tình. Đúng vậy, bọn họ đang đứng ngoài ban công liếc trộm cảnh xuân của-người-ta.

Mọi thứ dường như rất nhàm chán đến khi thân ảnh của người nam nhân đang ngồi lên người đàn bà kia. Miệng họ không ngừng rên rỉ, điệu bộ cả hai trông rất khoan khái, dễ chịu. Nhưng trong suy nghĩ của Miêu Miêu, nàng cho là hai người họ đang chơi “thú nhún" đè lên nhau. Bắt đầu gây cấn hơn khi hắn ta dần lùa tay mình sờ soạng khắp người ả ta, hai người họ cứ đồng điệu kẻ rên người la, tạo một nhục cảm điên cuồng vang dội đến tai bốn kẻ đang rình trộm. Ôi, sao nàng có cảm giác tội lỗi thế này?

Nàng có thể thấy sắc mặt của đồng bọn đang rất… ngại ngùng. Thế đấy, vậy mà họ vẫn dán sát con mắt nhìn không rời.

Bỗng chốc tên nam nhân kia dừng động tác, nữ nhân kia cũng không rên nữa, chỉ còn tiếng thở gấp và hổn hển. Bọn nàng thoáng giật mình nhìn nhau, sợ họ biết đang bị rình trộm nhưng có vẻ như không phải thế. Họ đang thay đổi tư thế khác…

Bốn người nén hơi thở ra chầm chầm, Miêu Miêu có thể khẳng định lúc ở hiện đại nàng có thi hành nhiệm vụ khó khăn cỡ nào cũng không bằng cảm giác khó thở như lúc này.

Bất ngờ Tinh Vũ hỏi nàng: “Phu nhân, tại sao người có hứng thú xem cảnh này vậy…” Rõ ràng là giọng nói của hắn hết sức ám muội.

Chẳng hiểu sao mặt nàng đỏ gấc cả lên, nuốt khan nói: “Ngươi còn hỏi nữa ta sẽ tống ngươi về đấy.”

Không chịu buông tha nàng, Tinh Vũ được nước hỏi tới: “Chẳng lẽ chủ thượng và phu nhân chưa…”

Miêu Miêu liếc xéo cảnh cáo. Hắn chớp mắt ngạc nhiên rồi cười châm chọc: “Thuộc hạ có thể đoán chủ thượng đã rất thống khổ…”

“Cút nhanh.”

“Thuộc hạ sẽ im mà.”

“Hừ.”

Lại quay về đề tài cũ, nhìn hai người họ dính chặt lấy nhau Miêu Miêu không sinh cảm giác bất thường ngoài… dựng lông gáy. Ả nữ nhân kia rên rất khí thế, thậm chí còn nhiệt tình làm đủ trò… Nàng bỗng đặt câu hỏi: “Người đó… la như thế… liệu họ có đau không nhỉ?”

Hai tỷ muội họ Dịch nhìn nàng không đáp, qua vẻ mặt ngây ngô của họ Miêu Miêu cũng có thể nói hai người cũng có cùng suy nghĩ như nàng. Bất đắc dĩ nàng quay sang Tinh Vũ, chờ đợi.

“Ờ… thì thuộc hạ nghĩ… họ sẽ không đau đâu. Nếu đau thì… họ đã không dây dưa với nhau lâu như vậy…” Khi trả lời mặt cũng phủ tầng đỏ ngượng ngùng.

Miêu Miêu gật đầu thầm hiểu. Dịch San và Dịch Anh cũng giật đầu theo. Câu trả lời hợp lý!

“Các người có vẻ đang rất vui…”

Nàng tán thành: “Không vui thì ở lại đây làm gì. Ngươi phiền quá đó Tinh Vũ.”

Hắn quay sang nhìn nàng ngơ ngác, trong lòng dự cảm một điều bất an, hình như gió hôm nay rất lạnh… Hắn nuốt khan: “Phu nhân…”

“Thế đã xem đủ chưa…”

Cảm giác bị phá đám giữa đoạn hay, nàng bực dọc đánh Tinh Vũ thêm một cái, trừng mắt nói: “Sao ngươi cứ hỏi hoài vậy. Không có mắt nhìn à.”

Trong khi Miêu Miêu vẫn cứ tự nhiên lên giọng cảnh cáo hắn thì Tinh Vũ sớm đã biến hóa nhiều cảm xúc đau khổ trên gương mặt. Tái xanh và hoảng sợ. Chính là thứ cảm giác mà Tinh Vũ đang cảm nhận từng giây từng phút qua từng lớp tế bào. Hắn dè chừng liếc mắt nhìn ra phía sau lưng, chỉ ước ngay lúc này hắn đang nhìn lầm, ôi không, tử thần múa rìu và có thể tiễn vong hắn đi bất cứ lúc nào.

“Chủ… chủ… thượng.”

Miêu Miêu có cảm giác bất bình thường, tựa như đang có cặp mắt nóng rựa ở phía sau đang theo dõi nàng. Tuy thế nàng vẫn cười trừ, xua đi ý nghĩ đáng sợ trong đầu, thì thầm: “Đang yên đang lành ngươi bỗng nhắc đến hắn làm gì, thật làm mất không khí…”

Nàng chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang bởi một giọng nói hết sức quen thuộc. “Ta làm mất không khí vui vẻ của nàng sao, nương tử.”

Điều nàng có thể nhận thức lúc cuối cùng chính là bắt gặp đôi mắt đục ngầu đỏ rực như báo hiệu sự phẫn nộ sắp lên tới đỉnh điểm. Tiếng sẩm nổ rền vang, ầm ĩ trên đầu bọn họ. Huyết Phong cảm thấy như trong người có ngọn lửa đang sôi sục, hắn siết chặt quai hàm, tức giận quát: “Khỉ thật.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio