nhóm dịch: bánh baoĐiền Tang Chi từ trên tường đi xuống, thím ta nghe Tôn Hòe Hoa nhà bên cạnh thì thầm lẩm bẩm, nghe được vợ thằng Ba lừa gạt đứa nhỏ, dẫn bọn họ đi bộ đội tìm chú mình, trong lòng không nói sao cho phải.
Vừa quay đầu người thì thấy đàn ông của thím ta từ hợp tác xã nông thôn gọi điện thoại trở về, Điền Tang Chi vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Cha nó à, anh hai chị dâu nói thế nào? Thật sự để vợ thằng Ba mang đứa nhỏ đi à?”“Ừm.
” Cố Vi Dân rầu rĩ nói, trên đôi giày cao su cũ trên chân đều là bùn đất, chú ta từ trên mặt đất nhặt được một cành cây cạo bùn trên giày, nửa cái ngay cả cái rắm cũng không có.
Điền Tang Chi nóng nảy, giọng nói đều cao hơn một chút, “Anh hai sao có thể đồng ý được không? Ông không nói với anh ấy khó khăn của gia đình chúng ta hay sao? Những gì mà tôi dạy ông đó, ông có nói không?”Bốn đứa con trai hai con gái của bà, thằng cả, thằng hai kết hôn, thằng Ba mắt thấy sắp phải cưới vợ rồi, trong nhà còn cần xây thêm ba gian nhà ngói lớn, còn phải để Cố Vệ Quốc thăm cháu trai vài năm nữa, (về thăm cháu trai thì có tiền sinh hoạt, mặc kệ đó là Cố Vệ Quốc gửi tới hay là Cố Bắc Xuyên gửi tới, tích góp được vài năm cũng đủ để tích góp được ba gian nhà ngói lớn rồi.
)Thím ta hy vọng Cố Vệ Quốc có thể thông cảm, người đàn ông ngại mặt mũi chắc chắn không nói, sớm biết thế thì để thím ta đi gọi điện thoại cho Cố Vệ Quốc còn hơn.
“Tại sao tôi không nói? Bà cũng biết chị dâu người kia, vừa nhắc tới cháu trai hay con trai là sẽ mắc bệnh, anh hai tôi nào dám để đứa nhỏ tới cửa.
”“Vậy anh ấy rốt cuộc nói gì?”“Anh hai nói dù sao đứa nhỏ cũng không thể tới nhà anh ấy, để chúng ta tự thương lượng với vợ thằng Ba.
”Cố Vi Dân nhỏ giọng nói: “Có điều anh hai đưa ra một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, để vợ thằng Ba mang Tiểu Phong đi, Tiểu Đao Tiểu Ngư ở lại, thằng Ba nếu không chịu tiếp tục gửi phụ cấp, thì còn giống như trước kia, mỗi tháng gửi cho nhà chúng ta hai mươi đồng nuôi cháu trai.
”.