Xuyên Không Về Năm 1965

chương 39: đổ oan cho nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

nhóm dịch: bánh bao“Trưa hôm qua khi tôi ở nhà hàng quốc doanh cho thím bánh hành đã nói là không thể để thứ đó lâu được, thím không ăn nhất định phải chờ ăn hết, còn chỉ cho một mình đứa bé ăn, hiện tại thím lại đổ lỗi cho tôi ư?”Người phụ nữ khóc lóc không biết ngại, “Chúng tôi từ vùng núi quê hương đến, đi về phía nam nương tựa người đàn ông, tính toán gắt gao, khám bệnh cho con trai sẽ không có tiền ngồi tàu, đáng thương người đàn ông tôi vì quốc gia đổ mồ hôi, tôi và con trai cũng chỉ có thể bệnh chết đói chết trên đường.

”Người phụ nữ này rõ ràng là muốn tống tiền thuốc men của cô, Khương Vãn lại không chịu tiếp lời, “Đó là vấn đề của hím!”Con của mình mà cũng có thể chịu đựng không đưa đến bệnh viện, thím ấy đúng là không có tâm nóng nảy của người mẹ.

Lúc ấy thím ấy đáng thương cô bé kia không có được ăn, vậy nên cô mới hảo tâm cho hai cái bánh, lần sau nếu còn gặp phải thì cha mẹ tình nguyện để bánh hỏng cũng không cho con gái ăn, cô đây sẽ không xen vào việc của người khác nữa.

Khương Vãn xoay người rời đi, “Viêm dạ dày ruột cấp tính cũng sẽ chết người, không muốn con trai thím gặp chuyện không may thì nhanh chóng đưa đến bệnh việ đi.

.

”Nói xong cô xoay người trở lại phòng, đóng cửa thật chặt.

Cố Tiểu Phong tức giận hừ hừ, “Thím, bà ta đúng là không nói đạo lý.

” Thím có lòng tốt cho bà ta bánh, còn nhắc nhở bà ta nhanh chóng ăn không được để hỏng, sao bà ta còn trách thím chứ? Thế giới của người lớn nhóc con thật sự không hiểu.

Tiểu Hắc Ngư liền trực tiếp nhiều hơn, “Cô là người phụ nữ xấu xa, về sau cũng không cùng các cô chơi đùa.

”Tiểu Phong bóc kẹo thỏ trắng lớn mình không nỡ ăn nhét vào miệng Khương Vãn, “Mẹ đừng tức giận, ăn kẹo đi, ngọt.

”Khương Vãn kéo rèm cửa sổ ra nhìn một chút, mấy du khách mặc áo mưa ôm con trai của người phụ nữ xuống lầu, còn có người giúp đỡ cầm ô, người vốn thiện lương chiếm đa số, nhìn thấy người khác đáng thương liền nhịn không được mềm lòng.

Không biết, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cô lắc đầu cười khổ, mình không phải là mềm lòng mới cho bọn họ bánh ăn sao?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio