Tuy rằng nói huấn luyện ba tháng nhưng phải có bầu không khí huấn luyện ra dáng của quân đội.
Trần Nguyên,Lý Trần điều được giữ lại đồng thời sắp xếp cùng đội với Ngô Tinh.Năm người làm một đội, đầu mục được gọi là Ngũ trưởng, mười người làm một Thập, đầu mục được gọi là Thập Trưởng; Ngũ thập cũng chính là năm mươi người một Chúc, gọi là Chúc trưởng; Hai Chúc là một Lư, đầu mục là lư trưởng; cũng gọi thông thường là Bách phu trưởng.Tuy Trần Nguyên bị đánh hai mươi roi nhưng cái họa cũng có may do được vào mắt xanh của Hùng Thắng nên được cho làm Ngũ Trưởng
Trong ba người Lý Trân,Trần Nguyên,Ngô Tinh thì còn có một người tên là Hoàng Tài,cũng trở thành người dưới quyền Trần Nguyên,nhưng hắn chỉ là tính cách lúc nào cũng hơi nặng nề,ít nói khi nói là như bị đớt.Lúc này Trần Nguyên mới nhận ra người dưới quyền thì đủ loại thành phần nào là Lý Trân thì hơi hám gái,Ngô Tinh thì tính như Trương Phi còn Hoàng Tài thì bị ngọng nhưng được cái khỏe mạnh.Trần Nguyên nhìn thấy thế thì cũng chỉ cảm thán với ông trời.
Nhìn bốn người ở với nhau thì Trần Nguyên cũng đang dở khóc dở cười,Trần Nguyên đã bắt đầu định hình và phân công cho từng người
-Đưa khẩu phần ăn của bốn người chúng ta cho Hoàng Tài giữ đi
Trần Nguyên bắt đầu ngập ngừng nói:
-Trong bốn người chúng ta thì ngươi là khỏe mạnh nhất có thể giữ giùm đồ cho tất cả bốn người chỉ sợ trong doanh trại có người giở trò thôi
Hoàng Tài thì khuôn mặt như đã chấp thuận nếu như so sánh thì thể lực của hắn điều hơn hẳn cả ba người cộng lại đối với Trần Nguyên đây cũng là rất tốt không sợ bị ai giở trò sau lưng của bốn người
Hoàng Tài nói có phần hơi gượng gạo nói:
- Được rồi, không còn sớm nữa, ngày mai giờ dần điểm danh, tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm đi.
Tất cả ba người đều gật đầu sau đó nằm xuống ngủ. Bận rộn cả ngày, thật sự là cũng mệt mỏi rồi, cho nên vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Nhưng Trần Nguyên lúc này đang có cả một bầu tâm sự nên không ngủ mà đứng lên đi ra khỏi quân trướng.Tiếng dế kêu xung quanh.Bầu trời đầy những ngôi sao đang tỏa chiếu xung quanh.Trần Nguyên dựa vào cột gỗ suy nghĩ
Ở thời đại trước hắn tuy là một tên ham chơi nhưng không bao giờ làm cho bố mẹ thất vọng nhưng chỉ sau một đêm định mệnh ấy hắn đã mất hết tất cả và bị xuyên không đến thời đại này hắn cũng chỉ biết tự trách mình nếu như hắn không ham chơi thì đâu có như bây giờ.Ông trời có lẽ như đang hiểu tâm tư của hắn nên cũng như thổi những cơn gió như an ủi hắn.
Giờ Trần Nguyên cũng đã rất mệt mỏi hắn đi vào trong nằm lên giường và ngủ một giấc ngon lành tới sáng
Trong vòng ba tháng,Hùng Thắng đã huấn luyện đội quân chưa tới một vạn này trở thành một đội quân tinh nhuệ như cho tất cả luyện hết tất cả các bài thể lực,dùng kiếm và cách sinh tồn trên chiến trường.Trần Nguyên giờ đang bắt đầu có thể sử dụng thành thục những tuyệt chiêu lấy mạng người bất cứ lúc nào.Nhưng đó cũng chỉ chưa phải là mục đích của Hùng Thắng giờ đây hắn đang muốn cho quân sĩ hắn trải qua một cuộc huấn luyện bằng máu.
Lý Trần hốt hoảng chạy đến nói với Trần Nguyên:
-Trần Nguyên,tướng quân nói chúng ta ba ngày nữa phải đi tiễu trừ thổ phỉ
Trần Nguyên ngạc nhiên:
-Sao không nghe ai nói hết vậy mà ngươi nghe từ ai nói?
Lý Trân thở dốc một hồi rồi nói:
-Thì ta nghe tên lính đứng canh nói hình như phó tướng muốn dẹp thổ phỉ ở Châu Tích
Trần Nguyên giờ hốt hoảng tới mức mặt không còn giọt máu:
-Châu Tích chẳng phải là cái huyện được mệnh danh là Quỉ Môn Quan sao nhưng bây giờ thổ phỉ ở đó lớn mạnh như vậy sao mà đánh dẹp được nghe nói tên đại đầu lĩnh rất tàn ác bắt được tù binh một là ngũ mã phanh thây hai là tùng xẻo
Lý Trân giờ cũng như Trần Nguyên hốt hoảng nói:
-Thôi giờ cũng chỉ biết như vậy ta với ngươi nên về chuẩn bị rồi sau đó lên đường
Lúc này tiếng chiêng hội quân đã vang lên,Trần Nguyên và Lý Trân chạy nhanh ra giữa doanh trại ở đó đã tụ tập đủ hết quân.Mọi người đang xôn xao không biết chuyện gì thì Hùng Thắng đứng từ trên đài nhìn xuống và bỗng cất một giọng nói dõng dạc:
-Hiện giờ triều đình ban lệnh dẹp tan thổ phỉ ở Châu Tích,các ngươi đã được huấn luyện trong vòng ba tháng này thì kĩ năng giết người cũng không phải là loại xoàng,nên cứ tập trung vào việc hành quân sau đó sẽ vận chuyển lương thực nếu như trong vòng năm ngày mà không hành quân tới Châu Tích thì theo luật Trần toàn quân bị chém.
Lời vừa ra khỏi miệng, bất luận là đám người trên đài cao hay là đám người Trần Nguyên dưới đài toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.
Vì vậy, trong bầu không khí kỳ quái này, thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh.
Lương thảo đã được dân tráng vận chuyển đầy đủ.Hùng Thắng đã ra chỉ thị cho phụ tá của mình,cũng chính là Trần Trinh cũng xuất thân từ Phi Ưng Vệ đảm nhiệm nhiệm vụ vận tải lương thực, mang theo đội áp lương khởi hành.
Trần Nguyên ở trong đội ngũ nhìn Trần Trinh cởi chiến mã tuổi cũng còn trẻ kia mà đã làm đến tướng thì quả thực là người không tồi chút nào
Hùng Thắng suất lĩnh Phi Ưng Vệ dưới trướng đứng ở đầu trấn nhìn theo đội ngũ đi xa.
Một tên Phi Ưng Vệ khẽ nói:
-Tướng quân,không phải ngài rất xem trọng tên tiểu tử kia sao?Sao lại muốn hắn đi mạo hiểm vậy?
Hùng Thắng khẽ cười và nói:
- Chính là bởi vì ta xem trọng hắn, cho nên mới để hắn tham gia hành động lần này. Nguyễn An chỉ là một đám ô hợp mà thôi, nếu như ngay cả một cửa này cũng không qua được, tương lai dựa vào đâu mà trở thành một Phi Ưng Vệ chứ?Phi Ưng bài này, không phải là ai cũng có thể nhận được đâu.Hơn nữa, năm xưa chẳng phải chúng ta điều phải trải qua cuộc chiến khốc liệt mới có thể trở thành Phi Ưng Vệ.Vì thế cứ để cho đám tiểu tử đi ra từ trận huyết máu thì mới mong đúng với sự kì vọng của ta
Phi Ưng Vệ nói:
-Tướng quân nói rất phải
- Được rồi, việc này dừng ở đây, không bàn lại nữa. Lập tức phái người đi thông tri Lý Tướng Quân, nói là "Mồi" đã thả ra ngoài, chuẩn bị hành động.
- Vâng.
Tên Phi Ưng Vệ khẽ khom người tuân mệnh,xoay người đi nhanh.
Hùng Thắng đứng ở đầu thành, nhìn lương đội dần biến mất bóng dáng, đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử, cố gắng, đừng để ta thất vọng đấy!