Đôi mắt anh trừng to, từ từ hạ khẩu súng xuống.
Thần sắc hoảng loạn, toàn thân run như bị kích điện.
Chính là giọng nói quen thuộc mà anh luôn tìm kiếm bấy lâu nay, anh dè dặt quay người ra sau, sợ đến không dám chớp mắt.
Sợ bản thân vì nhớ nên tự hoang tưởng, sợ khi quay đầu chẳng trông thấy gì.Trái tim anh đập loạn xạ như muốn rớt ra khỏi lồ ng ngực, sau đó liền dịu xuống, cảm giác lo sợ mất mác đã chuyển sang vui mừng khi người đứng trước mặt chính là Phương Hiểu Đồng.Anh chạy đến ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô đầy nhung nhớ.Cô không nằm mơ chứ, những tưởng thứ tình cảm này không được hồi đáp.- Kiều Trấn Vũ, anh… buông ra đi.
Người em dơ bẩn lắm.Cả người cô toàn bùn lầy hôi hám, thật không muốn ôm anh vào lúc này mà.Kiều Trấn Vũ không quan tâm, anh đau lòng ôm chặt cô gái mà mình để lạc mất bảy ngày, để cô ấy chịu khổ đến tàn tạ như vậy, có biết trái tim anh đau lắm không.Anh không lên tiếng đáp trả cũng không cho cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay mình.
Anh ôm cô chặt đến nỗi không còn một kẽ hở, sợ buông tay ra là cô ấy lại lạc mất.- Anh nhớ em lắm…Câu nói nghẹn ngào thốt ra từ sâu đáy lòng, thời khắc này anh mới nhìn thấy một tia sáng, những ngày qua anh sống như người mất hồn, đêm nào cũng phải uống rất nhiều thuốc an thần để vào giấc.
Sống như một người vô vọng chờ đợi cô trở về, anh sắp suy sụp đến nơi rồi.Ai cũng nói anh là kẻ nguy hiểm đáng sợ, nhưng trái tim anh cũng bằng da bằng thịt, anh cũng biết yêu và sợ mất đi một người.Đột nhiên anh cảm thấy một bên má hơi ươn ướt.Anh lo cho cô như vậy, cô còn trách anh, chửi anh là kẻ vô tâm máu lạnh.
Cô đúng là không xứng đáng được anh đối tốt như vậy.
So với anh, có lẽ tình yêu cô chỉ được /.Kiều Trấn Vũ dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, hôn lên má cô một cái.
Anh cong môi cười tít mắt, nâng lấy gương mặt mè nheo của cô.- Về nhà thôi, từ nay anh không để em chịu khổ nữa.Cô vẫn còn ngại lắm, dù sao cô cũng rất dơ bẩn, anh không để ý nhưng cô để ý.
Làm đến người anh toàn bùn lầy.- Em thật sự rất dơ mà, anh buông ra trước đi.Anh dịu dàng lắc đầu, cô càng nói anh càng siết tay ôm chặt hơn.
Cô đành bất lực cười trừ, hai tay choàng ra sau ôm lại anh, tựa vào bờ ngực săn chắc có thể bảo vệ mình khỏi mọi giông bão ngoài kia.…Kiều Trấn Vũ đưa cô về khách sạn ngủ tạm một đêm, ngày mai mới khởi hành về Thượng Hải.Hiện chưa có đồ thay nên cô phải mặc đỡ chiếc áo sơ mi của anh.
Áo dài qua đùi, vừa đủ che lại nơi cần che.
Mùi hương của anh cứ thế áp lên cơ thể cô, ngọt ngào biết bao.Sau khi tắm xong, cô mở cửa bước ra, phát hiện anh đang ngồi trên giường.Cô vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, anh liền lao đến như một cơn gió, nhấc bổng cô bế lên giường.- Aaaa… Anh…Anh sụyt một tiếng, bảo cô im lặng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kê gối sau lưng để cô tựa vào.- Anh đang làm gì vậy?- Chân em đang bị thương, không nên cử động nhiều.
Em muốn đi đâu cứ sai bảo anh, anh sẽ bế em đi.- Chân em lành lại rồi.Kiều Trấn Vũ xoa đầu cô cười ngọt ngào:- Không được, chưa lành hẳn.
Chừng nào bác sĩ đưa giấy xác nhận thì anh mới yên tâm.Cô hơi ngây người ra, anh dịu dàng ôn nhu như vậy làm cô có chút không quen.Cô nghịch ngợm trêu chọc anh, khoanh hai tay lại, hất mặt sang chỗ khác.- Gì chứ, không biết ai nói muốn tôi chết kia mà.Anh mở to mắt hoảng loạn, sao đột nhiên lại nhắc chuyện đó, không lẽ cô còn canh cánh trong lòng sao.
Anh lập tức nắm chặt hai tay cô, sợ cô lại nghĩ lệch sang một bên.- Anh… lúc đó anh nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời ngu ngốc đó.
Anh, anh biết lỗi rồi.Anh đặt tay cô lên ngực trái, để cô cảm nhận nhịp đập chân thật của mình.
Nếu một người nói dối, phản xạ sẽ lúng túng, hối thúc nhịp tim đập nhanh hơn.- Em không tin anh sao?Chọc một chút mà đã cuống quýt lên rồi, đúng là sợ anh luôn đó.- Giỡn một chút thôi, anh căng thẳng thế.- Em không được giỡn như vậy nữa.
Chuyện gì anh cũng có thể tùy tiện, ngoại trừ tình yêu.Nét mặt anh bỗng căng lại, cô phải nghĩ cách gì đó hoá giải mới được.Cô nhóm người hôn vào môi anh một cái.- Thưởng anh một nụ hôn quý giá của em.Cô còn hôn gió trêu ghẹo anh.- Moah.Anh nhếch môi cười trừ, áp cô sát vào vách tường:- Nể tình em bị thương, không là tôi đè em xuống hành nát giường rồi.Cô choàng tay qua cổ anh, khóa chặt không cho anh rời khỏi.- Thật ra, em bị thương cũng không nặng lắm.Kiều Trấn Vũ đơ người ra nhìn cô một hồi.
Ý là sao, là cô đang gợi ý anh có thể gì đó ư.Phương Hiểu Đồng nhíu mày khó hiểu, sao phản ứng của anh cứ trái ngược với suy nghĩ của cô thế.
Cô định từ bỏ việc trêu chọc anh, đắp chăn ngủ một giấc ngon còn hay hơn.Kiều Trấn Vũ ôm lấy sau gáy cô, thô bạo kéo lại gần, hôn mạnh vào đôi môi đỏ ngần ấy.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ngấu nghiến đến tê liệt, luồn vào lưỡi cô một cách điêu luyện, khóa chặt làn môi, khẩu dịch giao thoa.
Trong nụ hôn đó chan chứa biết bao cảm xúc, tình yêu, hạnh phúc, chiếm hữu, cuối cùng mới đến dc vọng.Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, đôi môi liên tục quấn quýt không chịu buông dù chỉ một giây.
Bàn tay hư hỏng tháo từng cúc áo, để lộ th ân thể trắng nõn mỹ miều.
Anh tiếc nuối rút môi lại, dán chặt mắt vào cơ thể quyến rũ của cô, cùng với làn môi ướt sũng bị anh ăn đến hao mòn.Anh ghé sát vào tai cô thì thầm:- Ngọt lắm.Anh không thể rời ánh nhìn khỏi đôi mắt cô, kể từ giây phút này, cô chính thức thuộc về anh, duy nhất một mình anh.Anh cúi xuống hôn vào cánh cổ rồi quay lại bờ môi ướt át.
Anh đưa tay vào nơi đó kch thích cô bé chảy ra từng làn sóng trơn tru, sẵn sàng đón nhận anh đi vào.- A.Cô khẽ rên nhẹ một tiếng, dù sao cũng là lần đầu, cô có chút hơi sợ.Kiều Trấn Vũ hôn vào trán cô trấn an, dc vọng của anh đang dâng lên rất cao, nhưng anh chỉ dám nâng niu nhẹ nhàng, thương hoa tiếc ngọc, sợ làm cô gái bé nhỏ của mình bị đau.
Đâu nhất thiết phải mạnh bạo hối hấp, cứ từ từ cảm nhận hai thân thể giao thoa thôi.
Cả hai phối hợp nhịp nhàng, người lên người xuống, cảm nhận từng đợt hạnh phúc và khái cảm mà đối phương mang lại.Cả căn phòng phát ra tiếng rn rỉ, tiếng [email protected] thịt va chạm nghe đến đỏ mặt.Họ triền miên dây dứt dưới màn đêm lãng mạn, mối tình này không chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ nữa.
Có ánh trăng làm chứng, cả hai đều nhận định đối phương chính là người cùng mình đi đến bạc đầu, bên nhau trọn một kiếp người.- Em yêu anh!- Anh yêu em!.