"Thân đại ca...Ưm..." Sở Phù ánh mắt mê mang, giãy giụa muốn thoát khỏi lớp khăn trải giường mà Thân Dục Chi khóa lại trên người cô, vươn đôi tay tới người hắn.
Thân Dục Chi nhíu mày, "Vệ Khinh Thiền?"
Nữ hài mặt đỏ bừng, thanh âm ngọt nhu bên trong mang theo một tia khàn khàn, bẹp miệng, vẻ mặt ủy khuất: "Tôi khó chịu......"
Sở Phù từ giữa giường lăn tới mép giường, cố gắng ngồi dậy, đôi tay nỗ lực hướng tới hình ảnh mờ ảo của nam nhân.
Cô lúc này đầu óc đã bị thiêu tới mơ hồ.
Rõ ràng lúc trước mới ngâm mình trong nước lạnh. Nhưng thân thể của cô lại nóng như đốt lửa bên trong.
Nhìn thấy nữ hài sắp từ trên giường rơi xuống, Thân Dục Chi phản xạ có điều kiện bước tới vớt cô lên.
"Ưm...... Thoải mái......" Sở Phù ôm chặt thân thể cường tráng của nam nhân, nhẹ nhàng ôm lấy cọ mình vào, híp mắt, gương mặt tỏ vẻ đầy thỏa mãn "Mát mẻ thật......"
Thân Dục Chi mặc trên người độc một chiếu áo sơ mi, không biết là dùng chất liệu gì làm thành, lành lạnh trơn mượt, dùng mặt cọ lên thập phần thoải mái.
Nhưng mà trong chốc lát, Sở Phù đã cảm thấy bất mãn, muốn được nhiều hơn.
Thân Dục Chi ánh mắt dần dần tối lại, đôi mắt đen thâm trầm như ẩn chứa những xoáy nước muốn đem nữ hài vô hại trước mắt cắn nuốt trong đó.
Thân Dục Chi không phải chưa thấy qua nữ nhân.
Cũng không phải không có nữ nhân có thể khiến cho hắn hứng thú.
Chỉ làdù trong hoàn cảnh nào, anh ta cũng đều không chế rất tốt.
Nhưng lần này Thân Dục Chi cảm thấy mình gặp phải khiêu chiến lớn nhất năm nay—— Đến từ chính nữ nhân đệ đệ hắn yêu thích.
Làn váy hồng nhạt trên người Sở Phù vẫn còn ẩm ướt, vốn là một thân váy hơi ôm, lúc này lại càng bó sát vào cơ thể hơn, phác hoạ ra đường cong tốt đẹp. Da thịt trắng nõn hơi phiếm hồng, dưới ánh đèn mờ nhạt của căn phòng lại càng mang theo mỹ cảm khiêu gợi.
Thật là động lòng người.
Cũng khó trách em trai lại đi thích một cô nương an an tĩnh tĩnh như vậy, ánh mắt thật không tồi.
Thân Dục Chi hầu kết giật giật, có chút ảo não mà dời tầm mắt khỏi người nữ hài đang ôm chặt lấy thắt lưng mình.
Hắn sao có thể tưởng tượng ra mấy chuyện như vậy?
Thật là xấu xa!
Ôm ấp hồi lâu cũng không thấy nam nhân có động tác gì, thân thể trong vòng tay Sở Phù vẫn như trước, đĩnh bạt đứng đắn, còn có chút cứng đờ, tiếng tim đập trong lồng ngực rõ ràng cũng nhanh hơn, những lại không đạt được tiến triển gì.
Sở Phù bất mãn than nhẹ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, OOC!
—— cô dùng sức, đem nam nhân đẩy ngã trên giường, xoay người đè lên!
Đáng chết, cô đã đại hy sinh như vậy! Tên đầu đất này sao lại có thể thờ ơ như thế?
Sở Phù thực ra cũng không nghĩ nhiều, suy cho cùng đây cũng không phải là thế giới chân thật mà là một cái không gian bắt chước mà thôi, cô đơn thuần cảm thấy ủy khuất, cảm thấy tên này rõ ràng có thể giúp cô, lại ở một bên bàng quan!
Sở Phù ngồi trên người nam nhân, nhìn biểu tình vẫn cứ trấn định, rồi lại hướng lên nhìn môi mỏng phía trên.
Mềm mại.
Giống như Hà Khải Thịnh, giống như......
Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ, duỗi tay qua kéo cà vạt nam nhân, vứt ra chỗ khác.
Cô ôm lấy hai má anh ta rồi chính mình ghé đầu xuống, mở miệng cắn một ngụm.
Không phải là thịt, không thể ăn.
Sở phù nhả ra, buông tay, đi xuống.
Cô nằm xuống bên cạnh, mềm mại ôm lấy nam nhân.
Ghé đầu vào ngực nam nhân, lẳng lặng bất động nghe tiếng tim đập hữu lực, cảm thấy mình cũng hơi tỉnh táo hơn.
Đợi hồi lâu, vẫn không thấy nam nhân có động tác gì.
Sở Phù lại lần nữa bất mãn mà để đôi tay ở trên lồng ngực rắn chắc, chống thân thể dậy nhìn thẳng vào mắt hắn.
Muốn nghĩ đến lúc nào, muốn bà đây nhịn đến lúc nào nữa hả?
Thân Dục Chi dùng khuỷu tay hơi chống dậy đỡ lấy trọng lượng hai người, cặp kia mắt đen quay cuồng cảm xúc, cuối cùng quy về yên lặng.
Hắn thở dài một tiếng: "Đành vậy đi."
Sau đó xoay người, đem nữ hài đè ở dưới thân ——