Edit: KimSắc mặt Chung Ly Sương đầy mệt mỏi, ngay cả mắt cũng mờ đi, nhìn Nam Chi như gặp ma, thở nhẹ cũng làm kinh mạch đau đớn, ngã trên mặt đất, không còn sức lực bò dậy.
Cung chủ cường đại của Tuyệt Tình Cung, ở trước mặt một đứa trẻ, lại trở nên yếu ớt.
Đổi vai, trong lòng Chung Ly Sương tràn đầy sợ hãi, lại thêm tức giận, cuối cùng là hôn mê bất tỉnh.
Nam Chi dùng chân nhẹ nhàng đá đá, thấy dì xấu xa không có phản ứng, vô cùng sợ hãi, “Ca ca, có phải nàng ta chết rồi không?”Cô chỉ vung nhẹ một quyền, sao có thể chết được?Hệ thống: “Không đâu, chỉ là bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến hôn mê mà thôi, bên hông nàng ta có túi tiền, cầm lấy rồi chạy đi.
”Nam Chi lập tức tháo lấy túi tiền, nắm vào trong tay, ôm chó nhỏ chạy, vừa mới chạy ra đến cửa, liền gặp Đỗ Đan Liên đang bưng thức ăn.
“Ngươi……” Đỗ Đan Liên cứng họng, nhìn thấy đứa trẻ không ở trong lồng, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Nam Chi nhìn đồ ăn, không nhịn được mà nuốt nước miếng, đã đói bụng rồi, có nên ăn cơm trước không, nhưng tình huống bây giờ rất nguy cấp, “Dì Liên, bây giờ ta phải đi, tạm biệt.
”Đỗ Đan Liên nhìn người đang hôn mê trong phòng, lại nhìn song sắt của lồng sắt đã bị bẻ cong, đây là ai bẻ ra?Trong lúc nhất thời, trong lòng Đỗ Đan Liên nảy ra rất nhiều suy nghĩ, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Được, ngươi đi đi.
”Nàng lấy một ít điểm tâm nhét vào trong lòng Nam Chi, lại lấy túi thơm trên hông xuống đưa cho Nam Chi, “Cầm đi đi.
”Nam Chi cười tủm tỉm, nhìn Đỗ Đan Liên bằng ánh mắt biết ơn cùng tôn trọng, “Cảm ơn dì Liên, ta thích ngươi.
”Tình cảm của trẻ con vốn là thuần túy lại nhiệt tình, cứ như vậy mà nói trắng ra, chính là bày tỏ muốn đền đáp đối phương.
“Đi thôi.
” Đỗ Đan Liên nói, Nam Chi dùng hai chân ngắn nhỏ chạy đi, chạy được một đoạn, lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Đan Liên, vẫy tay với nàng, “Tạm biệt dì Liên.
”Đỗ Đan Liên vẫy tay với cô, nhìn bóng dáng của đứa trẻ, trong lòng hạ quyết tâm, chưởng một chưởng vào ngực mình, “Phụt” một tiếng, phun ra một búng máu, chén đĩa trong tay rơi loảng xoảng xuống mặt đất, vỡ nát.
Bản thân Đỗ Đan Liên cũng hôn mê ở trước cửa, thực mau đã bị đệ tử của Tuyệt Tình Cung phát hiện ra.
Xảy ra chuyện lớn rồi, cung chủ cùng phó cung chủ của Tuyệt Tình Cung đều bị tấn công, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh.
Nam Chi dưới sự chỉ thị của hệ thống, rẽ lại rẽ, gặp người cũng không hoảng sợ, người của Tuyệt Tình Cung không biết Nam Chi, nhìn thấy Nam Chi, cũng chỉ nghĩ là một đứa trẻ ở Dục Ấu Đường.
Cũng có người thấy Nam Chi đáng yêu, hỏi cô cần đi đến chỗ nào, Nam Chi cười hì hì nói muốn đi chơi một chút, một lát sẽ trở về.
Các nữ nhân chỉ dặn dò, đừng chạy lung tung.
Nam Chi chạy ra khỏi Tuyệt Tình Cung, cảm giác không khí thật trong lành, sống ở trong lồng lâu, lúc này Nam Chi cảm thấy thấy thế giới thật rộng lớn.
Ở những chỗ ít người, Nam Chi dùng nội lực xuyên qua rừng, nhảy nhót giống một con chuột túi.
Đi được một hồi liền mệt mỏi, Nam Chi đem chó con ở trong lòng thả xuống, một người một chó đi trên con đường đầy cát bụi.
Cái tổ hợp này cũng thật kỳ quái, người thì còn quá nhỏ, đến cả chó cũng là một con chó con.
Vừa đi vừa nghỉ, được một lát Nam Chi lại dừng lại ăn chút gì đó, vừa đút cho chó con ở bên cạnh, chó con thân cận mà dựa sát vào Nam Chi, chờ Nam Chi đút đồ ăn cho mình.
Nam Chi ăn cái gì, nó cũng không nóng nảy muốn đoạt lấy, mà chỉ kiên an tĩnh lè lưỡi chờ đợi.
Một người một chó coi đối phương trở thành tồn tại thân mật nhất.
Nam Chi mở hai cái túi thơm ra, một túi có một ít bạc vụn, tiền đồng xâu tròn lại, còn có ngân phiếu, mấy viên ngọc mượt mà sáng bóng.
Nam Chi nhìn mấy viên ngọc, rất thích.
Nghĩ đến túi này là lấy xuống từ trên người dì xấu xa, lại càng vui vẻ.
Túi của dì Liên mộc mạc hơn rất nhiều, toàn bộ đều là bạc, Nam Chi nghiêm túc thu tất cả vào, còn phải dựa vào mấy thứ này để về nhà, tìm phụ mẫu.
Hệ thống ca ca nói, lộ trình còn rất xa, một nơi ở phía nam, một nơi ở phía bắc.
Trong đầu Nam Chi trở nên nghi hoặc, phụ thân của Phi Yên tỷ tỷ chạy giỏi thật, có thể chạy xa như vậy, khiến đường trở về nhà của cô thật là xa.
Nhất định phải về nhà, nếu phụ mẫu không nhận cô, cô còn phải nghĩ cách tồn tại.
Sau khi nghỉ ngơi, Nam Chi lại ôm chó con vào lòng, chó con thật nghe lời, không giãy giụa chút nào, Nam Chi giống như một con khỉ linh hoạt, nhảy lên trong rừng cây.
Đi tới một thị trấn cách Tuyệt Tình Cung không xa, hệ thống bảo Nam Chi mua một ít đồ ăn để ăn đường.
Người đi đường ngày càng nhiều, Nam Chi ôm theo chó con đặc biệt bắt mắt, nhỏ như vậy, là con của ai.
Nam Chi đối với những ánh mắt này là không để bụng, trong lòng cô chỉ có một ý niệm, phải về nhà!Nhưng chó con thì khác, nó chưa từng thấy nhiều người như vậy bao giờ, trong miệng rên lên ư ử, rúc vào lòng Nam Chi, chổng mông ra ngoài, đầu trốn mặc kệ đuôi.
Nam Chi nhẹ nhàng vuốt chó con, trong trẻo an ủi, “Chó con đừng sợ, Chi Chi sẽ bảo vệ bạn.
”Một đứa trẻ như vậy thật thu hút sự chú ý, còn có cả ác ý.
Nam Chi đi vào chợ, bầu không khí náo nhiệt ập vào mặt, tiếng rao hàng vang lên hết đợt này đến đợt khác, đủ loại mùi hương thức ăn bay vào mũi Nam Chi, khiến Nam Chi thèm đến mức chảy nước miếng, muốn có thể ăn một lần.
Hệ thống thấy đứa trẻ lại bị phân tán lực chú ý, lên tiếng nhắc nhở: “Nhanh đi mua bánh hấp với nước trà, rồi lên đường đi.
”Nam Chi a một tiếng, “Trời cũng sắp tối rồi, còn phải lên đường sao?”Hệ thống: “Nơi này quá gần Tuyệt Tình Cung, bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi đến đây, chờ khi chạy xa rồi hãy nói sau, mấy ngày nay đành phải sống màn trời chiếu đất thôi.
”Nam Chi đi tới một sạp bán bánh hấp, kiễng chân hô lên rõ ràng: “Đại nương, bán cho ta mười lăm cái bánh hấp.
” Đại nương bán bánh hấp nhìn thấy là một đứa trẻ, hỏi: “Người lớn nhà ngươi đâu?”Nam Chi: “Người lớn còn đang chờ ở nhà, đại nương, bán cho ta, ta có tiền.
” Nói xong liền mở túi gấm ra, lấy ra một thỏi bạc nhỏ nhất trong túi.
Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, chỉ cần bán được hàng là được, đại nương lấy xong mười lăm cái bánh hấp đưa Nam Chi, suy nghĩ một chút lại lấy một cái tay nải nhỏ ra, đặt bánh hấp vào tay nải.
Tuy rằng màu sắc của tay nải xám xịt xấu xí, nhưng Nam Chi lại rất thích, có thể treo lên người.
Lúc sau lại đi mua thêm hai túi nước, chứa đầy nước, treo lên trên cổ, Nam Chi mang theo chó con đã được ăn no căng bụng, trong tay còn cầm theo một xâu kẹo hồ lô đường, vừa đi vừa ăn.
Một người nho nhỏ, trên người lại treo đầy đồ đạc, xuyên qua màn đêm ra khỏi thị trấn.
“Tiểu muội muội, muốn đi đâu vậy, trời đã tối rồi, ngươi không sợ lạc sao, đi, ca ca đưa ngươi đi tìm người lớn” Hai tên nam nhân chặn trước mặt Nam Chi, cười với Nam Chi, để lộ ra hàm răng ố vàng.
Một tên nhìn làn da trắng như tuyết của đứa trẻ, vừa trắng vừa mềm, càng nhìn càng say mê, hắn không kiềm chế được mà vươn tay ra, muốn sờ lên mặt Nam Chi.
Cực phẩm thế này nhất định sẽ bán được giá cao, phát tài rồi, phát tài rồi!.