“A~” Mặt Kim Đản Đản đỏ bừng ngột ngạt, cô cảm thấy khó thở, liền phát ra một tiếng thở gấp.
Quân Mạch định thần lại, môi anh dời đi, hơi thở gấp gáp của hai người họ hòa vào nhau.
Ánh mắt của Kim Đản Đản có chút bối rối, vươn tay đẩy Quân Mạch ra, ấp úng nói: “Anh… anh đừng như vậy?”
“Như thế nào?” Quân Mạch đưa tay vén tóc cô ra sau tai, chọc ghẹo nói.
Đầu ngón tay của anh giống như mang theo một luồng điện khiến cho tai của Kim Đản Đản ửng đỏ lên, trên mặt cô cũng có chút ửng hồng: “Anh ngồi dậy trước đi!”
Quân Mạch tiếp tục chủ đề vừa rồi, ánh mắt mỉm cười nhìn cô: “Ý em nói là đừng như thế này hả?”
Anh thị phạm lại một lần nữa, hôn lên đôi môi của Kim Đản Đản.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô lại đỏ lên thêm rất nhiều, Quân Mạch cắn nhẹ đôi môi của cô một cái rồi mới chịu thả ra.
Sau đó anh ngồi dậy, chỉnh đốn lại quần áo, rồi nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể người vừa hôn môi không phải là anh vậy.
Kim Đản Đản chỉnh sửa lại quần áo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quân Mạch.
Anh quả đúng là một con hồ ly gian xảo, vừa mới như kẻ bin thái bám vào người cô, mà bây giờ thì lập tức trở thành một quý ông nho nhã!
Quân Mạch cảm nhận được ánh mắt của Kim Đản Đản, anh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt thầm mỉm cười nhưng giọng điệu lại nghiêm túc nói: “Còn muốn ăn sao?”
“Ăn cái gì?” Kim Đản Đản phản ứng chậm nửa nhịp, vẻ mặt ngẩn ra.
Sau đó cô chợt hiểu ra thì trừng mắt lườm anh, thấp giọng mắng: “Lưu manh…”
Quân Mạch tiến đến gần Kim Đản Đản, dùng đầu ngón tay xoa đôi môi của cô, lưu manh nói: “Anh giở trò lưu manh với em, nếu không chịu thua thì em giở trò lưu manh ngược lại đi!”
Không đợi Kim Đản Đản đánh trúng tay mình, anh liền cất lại ngay, rồi nở một nụ cười tỏa nắng với Kim Đản Đản.
Trong lòng của Kim Đản Đản sụp đổ, tại sao nhiệm vụ của nguyên chủ lại phải ở cùng với anh chứ.
Ngoại trừ việc anh hơi đẹp trai, hơi giàu, thân hình cũng được được ra, thì hoàn toàn là một tên lưu manh.
Tài xế lái xe ở đằng trước ngạc nhiên nhìn Quân thiếu.
Từ trước tới nay Quân thiếu luôn tỏ ra lạnh lùng như thế, đột nhiên lại bảo anh lái xe không vững đi đôi chút.
Vốn dĩ anh còn đang băn khoăn là không biết chuyện gì đã xảy ra, hóa ra là tạo điều kiện thuận lợi cho Quân thiếu vun đắp tình cảm.
Tài xế lén ngắm nhìn Kim Đản Đản, cũng không nhận ra được sự khác biệt nổi bật nào ở cô.
Nếu nhất định phải nói, thì điều khác biệt duy nhất chính là cô không thích Quân thiếu!
Anh lại một lần nữa dẫn theo Kim Đản Đản về dinh thự nhà họ Quân, lần này vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí có đôi chút áp lực.
Trong phòng khách, cha và mẹ của Quân Mạch là Quân Uy và Vương Viện đang ngồi đợi ở trên ghế sofa.
Nhìn thấy Quân Mạch đã về rồi, đôi mắt nghiêm nghị của Quân Uy lướt về phía anh, sau đó ánh mắt ông tập trung quan sát ở trên người của Kim Đản Đản.
“Quân Mạch, lý do con từ chối kết hôn chính là vì cô ta sao?” Quân Uy có đôi chút khó chịu, sắc mặt khó coi.
“Dạ! Cô ấy tên là Kim Đản Đản, người phụ nữ duy nhất mà con muốn sống bên nhau trọn đời!” Quân Mạch nắm lấy tay của Kim Đản Đản, nhìn thẳng vào mắt của cha mẹ mà không hề sợ sệt.
“Gia đình của cô ta rất tầm thường, cũng không thể giúp đỡ được gì cho con, thậm chí sẽ gây thêm trở ngại cho con nữa.
Cha sẽ không cho phép một người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Quân!” Quân Uy phân tích nói.
“Thứ con thích là con người của cô ấy.
Con là đàn ông, chẳng lẽ còn phải dựa vào một người phụ nữ để củng cố địa vị sao?” Trong mắt Quân Mạch đầy vẻ khinh thường.
Quân Uy nhìn anh tán thưởng nói: “Nói hay lắm, không hổ danh là con trai của Quân Uy đây.
Nhưng cô ta có thật lòng hay không, có xứng với con hay không hả? Hay cô ta tiếp cận con là vì một mục đích khác?” Trên người ông ấy tỏa ra uy lực của người có địa vị cao, nhìn vào Kim Đản Đản.
Trong lòng Kim Đản Đản như sụp đổ.
Chú ơi, chú nghĩ rằng cháu dụ dỗ con trai chú sao? Cháu cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!
Quân Mạch kéo Kim Đản Đản ra sau người để bảo vệ, nhìn Quân Uy: “Cha à, cô ấy có xứng hay không là do con đánh giá, chỉ có sau khi sống chung với nhau thì mới biết được điểm tốt của cô ấy!”.