Cô gái tên Y Tuyết mặc một chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt, nhìn qua rất là xinh đẹp, giống như một công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Cô trợn trắng mắt: “Sai lầm hả? Rõ ràng cô ta không biết trượt băng, còn chạy đến bên kia, không phải cô ta muốn làm quen với Quân thiếu thì là cái gì?”
Bạch Kiệt đút tay vào túi quần, thoải mái nói: “Cho dù Đản Đản cố ý thì như thế nào? Có phải cô không làm quen với Quân thiếu được, viết bao nhiêu lần thư tình cho anh ta mà anh ta đều lười xem.”
“Cô… Bạch Kiệt, cô lại nói bậy một câu nữa thì tôi sẽ xé nát miệng cô ra!” Y Tuyết bị nói ra chuyện thương tâm, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Quân Mạch mới vừa rời đi lại về rồi.
Anh hoàn toàn không để ý đến những cô gái đang ríu rít kia.
Anh đi tới trước mặt Kim Đản Đản, vươn tay kéo cô lên.
Không đợi các cô gái xung quanh kịp phản ứng, anh giữ chặt Kim Đản Đản và đi ra phía ngoài sân trượt băng.
“A ~ anh chậm lại một chút!” Kim Đản Đản thét lên chói tai, cô sợ tới mức trái tim bé nhỏ của cô đập ‘thình thịch’.
Tuy nhiên, động tác của người đang kéo cô vẫn không hề suy giảm chút nào, cuối cùng tới đối diện một bức tường thì anh ta cũng ngừng lại.
Kim Đản Đản dừng lại ở phía sau Quân Mạch.
Anh kéo Kim Đản Đản xoay tròn một cái, lưng Kim Đản Đản dựa ở trên tường.
Tay trái của Quân Mạch chống ở trên vách tường, tay phải nâng cằm Kim Đản Đản lên, buộc cô đối diện với mình.
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, tựa kia quân vương Ma tộc: “Cô nói nên phụ trách như thế nào?”
“Phụ trách cái gì?” Vẻ mặt Kim Đản Đản ngẩn ra.
“Cô xem hết của tôi, sẽ không cho rằng như vậy là thôi sao?” Khóe miệng Quân Mạch nở một nụ cười, thoạt nhìn rất là nguy hiểm.
Giọng nói của Kim Đản Đản yếu đi: “Tôi đâu có thấy được gì?”
“Cô còn muốn nhìn thấy cái gì? Hả?” Quân Mạch hơi nhướng mày.
Kim Đản Đản vươn tay đẩy bàn tay anh đang đặt trên cằm cô ra, cô không đẩy ra được nên nhìn anh chằm chằm: “Những cô gái đó cũng đã nhìn thấy, sao anh không đi tìm bọn họ phụ trách?”
Quân Mạch bóp cằm Kim Đản Đản, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận như nhũ ha của cô: “Cô ở gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, cô không chỉ nhìn còn động tay sờ sạng.
Lần đầu tiên của tôi bị hủy ở trong tay của cô, cô muốn tính như vậy sao?”
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Kim Đản Đản trừng anh, thực sự không nói nên lời với anh chàng đẹp trai này.
Đầu ngón tay của Quân Mạch cọ xát lên môi của Kim Đản Đản, cảm giác mềm mại làm anh yêu thích không nỡ buông tay.
Cảm giác tê dại giữa đôi môi thật xa lạ, sắc mặt Kim Đản Đản đỏ lên.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt mình vừa thẹn vừa bực, không phải là anh muốn cưỡng hôn cô chứ?
Ngay cả khi anh chàng đẹp trai đứng đối diện thì Kim Đản Đản vẫn không vui, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô.
Dưới chân cô vừa giẫm, ‘ Rầm ~’ một tiếng té lăn quay trên mặt đất.
Mà tư thái của Quân Mạch vẫn đứng ung dung, Kim Đản Đản vừa vặn ngã ở giữa hai [email protected] anh.
Góc độ xấu hổ này làm Kim Đản Đản hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Phụt ~ thật là ngu ngốc!” Quân Mạch từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt anh lộ ra một nụ cười mê hoặc chúng sinh.
Anh cúi xuống ôm Kim Đản Đản lên, sau đó bắt đầu cởi giày của cô.
Trong lòng Kim Đản Đản lộp bộp, có chút giãy giụa: “Này! Anh làm gì?”
Quân Mạch bỏ đi giày của Kim Đản Đản, con ngươi đen láy cười như không cười nhìn cô, không có trả lời.
Tiếp theo anh cũng đổi giày trượt, đi vào một đôi giày da màu đen, nhìn về phía Kim Đản Đản: “Đổi giày!”
Kim Đản Đản hoàn toàn không biết anh đang làm cái quỷ gì, cô lại không có ký ức, không biết giày của cô ở đâu.
Thấy Kim Đản Đản không có trả lời, Quân Mạch bước đến tủ của cô, lấy đôi giày bên trong ra và đặt ở trước mặt Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản để đôi chân trần cũng thật bất tiện, liền mang vào đôi giày mà anh mang tới..