Mẹ nó! Tiểu Điềm Điềm này từ đâu lạc vào nhân gian vậy hả?
(Điềm điềm: ngọt ngào.)
Du Đường bị lời nói đột ngột của Ngụy Mặc Sinh chọc một cái ngay tim, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này thuận mắt.
Anh vừa định nói, cửa phòng vận động đột nhiên mở ra, Lý Tấn bước vào, nói với anh thi đấu sắp bắt đầu, kêu Ngụy Mặc Sinh mau ra ngoài đi.
"Đi thôi, đi thôi." Du Đường thuận tay kéo tay Ngụy Mặc Sinh đi cùng.
"Anh chờ bữa tôm hùm tối nay."
Mắt Ngụy Mặc Sinh dừng trên tay thanh niên, sau đó lặng lẽ đảo mu bàn tay, nắm lấy tay anh, siết chặt: "Sẽ không làm anh thất vọng đâu."
"Bây giờ xin mời tân đấu sĩ quyền anh của chúng ta, Ngụy Mặc Sinh!"
Trọng tài gọi Ngụy Mặc Sinh, Du Đường đẩy thiếu niên lên sân đấu, ở dưới quyền đài hơi hơi ngửa đầu nhìn ánh đèn chiếu vào bóng dáng Ngụy Mặc Sinh.
Để cho tiện, Ngụy Mặc Sinh cũng cắt ngắn tóc mình, lộ ra gương mặt tinh xảo, dáng người không còn gầy yếu như lúc mới gặp mà có một tầng cơ bắp đều đều.
Khoảnh khắc đứng trên quyền đài kia, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh băng sắc bén, khí chất nghiêm nghị.
Cho dù mặt có xinh đẹp, giờ này phút này cũng không còn ai cảm thấy hắn ẻo lả.
Thật đúng là đẹp trai.
Không hổ là nhãi con anh bồi dưỡng.
Du Đường vừa lòng cực kỳ.
Hắn vừa ra sân, toàn bộ quyền tràng an tĩnh không ít, sau đó lại la hét ầm ĩ lên.
"Ngụy Mặc Sinh? Ai vậy?"
"Người nào mà sao chưa từng nghe."
"Nhưng nhìn nó đẹp ghê."
"Tao chưa từng gặp tay quyền anh nào đẹp như vậy."
"Không biết đủ thực lực không, nếu mà uổng có gương mặt đẹp, đánh hai cái đã đầu hàng thì thôi về ôm ngực mẹ mày uống sữa đi!"
"Ha ha ha ha ha! Nói đúng lắm! Nói đúng lắm!"
Ngụy Mặc Sinh mắt điếc tai ngơ, dựa theo những gì Du Đường dạy hắn, yên lặng quan sát đối thủ.
Trọng tài vừa kêu bắt đầu, đối thủ đột nhiên chạy vụt lên, đánh úp một cái móc phải vào mặt hắn.
Ngụy Mặc Sinh gập cánh tay lại phòng thủ, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm động tác của tay quyền anh, không buông tha bất luận chi tiết nào.
Suốt hiệp một, Ngụy Mặc Sinh đều không đánh trả một chút, vẫn luôn bị động phòng thủ.
Kết thúc hiệp này, thính phòng đã có rất nhiều người bất mãn.
"Quả nhiên là thằng hèn!"
"Đàn bà thiệt hả? Không dám phản kích luôn?"
"Đây là lần đầu tiên tao tới sàn đấu ngầm thấy cái loại bình hoa này, đúng là xui xẻo, phí tiền mua vé vào cửa!"
Du Đường xoa bóp bả vai cho Ngụy Mặc Sinh: "Đừng nghe mấy người đó nói, cứ đánh theo ý của em đi."
Ngụy Mặc Sinh gật đầu, khóe môi hơi cong.
Sau hiệp khởi đầu, đối thủ vẫn tiếp tục mở đầu bằng một loạt thế công mạnh mẽ, đem thiếu niên bức đến trong góc quyền đài, khán giả lớn tiếng thét to: Đánh chết hắn! Đánh chết tên đàn bà kia!
Cảm thấy làm nóng đủ rồi, Ngụy Mặc Sinh đột nhiên từ bỏ phòng thủ, cúi người, tay trái lấy tốc độ cực khủng bố mà ra quyền, một đòn uppercut cực mạnh ngay cằm đối thủ!
Rầm ——
Đấu sĩ ngã ầm ầm xuống đất.
Toàn trường an tĩnh, một giây sau nổ mạnh!
"Một đòn?!"
"Má ơi! Trâu bò!"
"Hơn nữa là tay trái! Hắn thuận tay trái?"
Người đàn ông kia ngất xỉu qua màn, Ngụy Mặc Sinh ôm thắng lợi xuống đài.
"Giỏi ghê ta, hóa ra chú mày cũng đang giả vờ với anh!" Du Đường lấy lại tinh thần, vỗ vai thiếu niên một cái.
"Không hổ là đồ đệ của anh Đường, out trình!"
Trước đây hai người đối luyện, Ngụy Mặc Sinh vẫn luôn phòng thủ, Du Đường cho rằng đối phương là tay quyền thuộc dạng thủ vệ, kết quả không ngờ, mục tiêu của hắn là một đòn kết thúc trận thi, kinh diễm toàn trường!
Ánh mắt Ngụy Mặc Sinh dừng trên biểu cảm tự hào của Du Đường.
Ánh đèn sàn đấu chớp động trên hàng mi cong cong của anh, phủ cái bóng xuống con ngươi khiến nó trông như hai hàng lá cọ, bên trong phản chiếu hình bóng hắn, nhẹ nhàng lay động.
Hạ tầm mắt xuống, tạm dừng ở cánh môi nhạt màu, không ngừng khép mở của Du Đường.
Tiếng hoan hô và la hét ầm ĩ quanh họ cứ như biến mất không thấy, Ngụy Mặc Sinh trong đầu đột ngột nhảy ra một suy nghĩ.
Hình dáng và màu sắc đẹp như vậy.
Không biết lúc hôn lên đôi môi đó, sẽ có cảm giác gì..