[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

chương 8: đích trưởng tử bị sát hại (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Màn đêm buông xuống, trong rừng phá lệ yên tĩnh.

Hai người tìm được một cái sơn động nhỏ, tính toán qua đêm trong sơn động.

"Đem cung sau lưng ngươi đưa cho ta." Lục Triệt nói.

Vân Thanh Thanh đem cả tráp đưa cho hắn, sau đó mở ra cho hắn xem: "Có đao, kiếm, chủy thủ, dây thừng, gai sắt, phi tiêu, ngươi còn muốn thứ gì khác không?"

Nhìn thấy trong tráp đầy vũ khí như thế, trong nháy mắt, Lục Triệt thế hoài nghi, nàng là có chuẩn bị mà đến.

Cảm nhận được ánh mắt ngờ vực của hắn, Vân Thanh Thanh liền giải thích nói: "Ta sợ mình không thể bắn được con thú nào, liền mang theo một đống vũ khí để gian lận thôi."

Lục Triệt bất động thanh sắc, cầm lấy cung tiễn cùng mười mũi tên, sau đó lại nhặt đao lên.

Mí mắt Vân Thanh Thanh nhịn không được giựt giựt, hắn quả nhiên thích dùng đao, có thể là chém người chém thành thói quen .

Nhìn thấy biểu tình nàng thay đổi liên tục, Lục Triệt không biết nàng lại đang có cái suy nghĩ kỳ quái gì.

Hắn chỉ huy cô đi ra ngoài làm việc: "Cửa động thắt nút hai sợi dây thừng, kéo căng, cột vào trên thân hai cái cây hai bên trái phải. Mười cái gai sắt này rải ra bên ngoài, nhớ rải ở vị trí tốt một chút."

"Tiểu nhân tuân mệnh." Vân Thanh Thanh cười hì hì đáp lại, cầm lấy dây thừng cùng gai sắt chạy ra ngoài.

Cô không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, Lục Triệt nói như thế nào, cô liền làm như thế ấy.

Bất quá, bẫy rập mà Lục Triệt bảo cô bố trí, thoạt nhìn không giống như để đề phòng truy binh. . . . . . mà là để phòng ngừa dã thú.

Cô hỏi tiểu hệ thống: "Sẽ không thực sự có mãnh thú lại đây chứ?"

Tiểu hệ thống cắn hạt dưa nói: "Đây là khu vực săn bắn, phụ cận có động vật là rất bình thường, bất quá ta tạm thời không có phát hiện dã thú, nếu phát hiện ta sẽ nhắc cô."

Có tiểu hệ thống canh chừng phía ngoài dùm, Vân Thanh Thanh yên tâm không ít.

Bố trí xung quanh xong, Vân Thanh Thanh ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi, cô đem con chim sẻ đã được làm sạch lên nướng, bất quá một lúc sau, trong động liền tràn ngập mùi khét.

Bên người cô vẫn còn bày mấy động vật nhỏ đã được rửa sạch sẽ, đều là Lục Triệt bắt được ở trên đường.

Dù sao trước kia cô toàn cho rằng Lục Triệt là một tên thư sinh yếu ớt, không nghĩ tới hắn ra tay lợi hại như vậy.

Chính xác mà nói thì hắn cưỡi ngựa và bắn cung cũng không tệ, An Nam hầu thật sự là mắt bị mù, mới xem một cái bảo bối như Lục Triệt thành một gốc cây ngọn cỏ.

Vân Thanh Thanh xuất thần suy nghĩ, không chú ý đến chim sẻ đã bị nướng đến khét rồi, Lục Triệt ngồi ở một bên bị mùi khét làm cho bực bội, nói: "Đưa ta."

"Giữa trưa ngươi mới vừa giúp ta nướng một con con thỏ, ta không thể lại phiền toái ngươi ." Vân Thanh Thanh ngượng ngùng cười.

Chân của phản diện đại lão bị thương còn chưa lành, nên để hắn nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.

Lục Triệt nhìn cô một cái: "Nướng thành như vậy, còn có thể ăn sao?"

Vân Thanh Thanh cúi đầu nhìn lại, phát hiện chim sẻ của cô đã bị nướng thành than.

Đây là chất gây ung thư số một đã được chứng minh, quả thực không thể ăn được nữa.

Cô nghe lời đem nguyên liệu nấu ăn còn lại đưa qua, thở dài một cái, cười lấy lòng Lục Triệt, nói: "Lục Đại công tử, phiền toái ngài lần nữa rồi."

Mặt Lục Triệt vô biểu tình tiếp lấy nguyên liệu nấu ăn, đem từng cái đặt trên lửa nướng.

Vân Thanh Thanh ôm má nhìn hắn, chỉ thấy cánh tay hắn thon dài hữu lực nắm lấy nhánh cây, nhẹ nhàng chuyển động, động tác hắn tao nhã mê người, làm cho cảnh đẹp ý vui.

Ánh lửa chập chờn ánh lên đường nét ngũ quan tinh xảo của hắn, hơi thở nhân gian làm nhạt đi cảm giác áp bách âm u trên người hắn. Thật là một mỹ nam tuấn lãng khiến người ta không khỏi cảm khái.

Nếu hắn mở một cửa tiệm đồ nướng, cửa tiệm nhất định sẽ rất đông khách.

Sau một hồi, thịt nướng trở nên ánh vàng sáng bóng, phát ra tiếng xèo xèo, mỡ từ những miếng thịt vàng ươm chậm rãi chảy xuống, mùi thơm theo gió bay tới, Vân Thanh Thanh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Cô vừa mới ăn xong một con con thỏ, chẳng hiểu sao lại đói bụng nữa rồi?

Lục Triệt đem một xâu thịt nướng đưa cho cô, Vân Thanh Thanh bất chấp nóng, hung hăng cắn một miếng to.

Oa! Sảng khoái!

Vừa nhìn mỹ nam vừa ăn thịt nướng, quả thực là thú vui của đời người.

Không biết Lục Triệt có độc môn tuyệt kỹ gì, có thể nướng thịt ra đến trình độ vương giả như vậy, thịt hơi cay với hương thơm tươi mát, trong cái tươi mát còn mang theo vị ngọt, ngoài xốp trong mềm, không tanh không ngấy, một miếng cắn xuống, cảm giác thật thỏa mãn hạnh phúc!

"Nóng. . . . . .Ngon quá!" Cô một bên kêu nóng, một bên cắn một miếng to, còn không quên cảm khái một tiếng.

Giống như là quỷ đói tám đời rồi chưa được ăn.

Lục Triệt thấy cô như thế, bất đắc dĩ nhíu mày.

Sau đó, hắn lại nướng thêm vài xâu.

Vân Thanh Thanh muốn cầm lấy, lại bị hắn bất động thanh sắc lấy đi, sau đó đặt sang bên cạnh.

Vân Thanh Thanh trông mong nhìn chằm chằm vào mấy xâu thịt nướng, không ngừng tự an ủi con sâu tham ăn trong bụng mình: Cô ăn cũng nhiều rồi, nên lưu lại mấy xâu cho hắn ăn.

Ai biết được một lát sau, Lục Triệt cầm mấy xâu thịt nướng đã hết nóng kia đưa cho cô.

Vân Thanh Thanh duyên dáng cắn một miếng thịt, hỏi: "Sao ngươi không ăn?"

Cô nhớ rõ, cả ngày nay Lục Triệt cũng chưa ăn gì.

"Không muốn ăn." Lục triệt nói, sau đó ngả người dựa vào phía sau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi, ngươi không ăn gì thì làm sao mà dưỡng thương!" Vân Thanh Thanh ngay cả đồ ăn vẫn chưa nuốt xuống, mơ hồ không rõ mà lớn tiếng nói.

Nguyên do là trong cốt truyện, thân thể Lục Triệt rất yếu, bệnh nặng còn phải giúp phản vương tác chiến, cuối cùng giận dữ công tâm mà chết.

Dựa vào suy đoán của Vân Thanh Thanh, Lục Triệt cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, chắn chắn là do thời gian làm việc, nghỉ ngơi lung tung, không ăn không uống qua nhiều năm mà ra.

Nếu như trước khi giá trị hắc hóa còn chưa được thanh trừ sạch sẽ mà nhân vật phản diện bệnh chết, nhiệm vụ của cô liền thất bại, càng miễn bàn tới việc khiến cho hắn xây dựng xã hội hài hòa tốt đẹp.

Vì vậy, Vân Thanh Thanh phá lệ quan tâm đến thân thể Lục Triệt .

Thấy cô quan tâm chính mình, Lục Triệt nâng mí mắt, còn nghiêm túc nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Ta không ăn gì cả, đối với ngươi rất quan trọng sao?"

Vân Thanh Thanh dùng sức gật đầu với hắn.

Đương nhiên quan trọng rồi!

Cô còn tính toán đem nhân vật phản diện nuôi cho mập mạp, chỉ cần nhân vật phản diện cảm thấy hạnh phúc, hắn mới không nghĩ đến mấy việc hủy diệt thế giới.

Lục Triệt híp mắt nhìn cô, khóe miệng bất giác gợi lên.

Lúc này, trên miệng cô toàn là dầu mỡ, má phồng lên, ngốc ngốc gật đầu, rất giống con thỏ vừa nãy bị hắn dùng hòn đá giết chết.

Không biết như thế nào, tâm tình hắn đột nhiên tốt lên, cũng muốn ăn một chút.

Thế là hắn chậm rãi ăn một xâu thịt nướng trước mặt Vân Thanh Thanh.

Vân Thanh Thanh chờ đợi nhìn hắn ăn, đáng tiếc hắn chỉ ăn có một xâu, liền buông xuống không ăn nữa.

"Lại ăn thêm một miếng điểm tâm nữa?" Vân Thanh Thanh đem túi tiếp tế đưa cho hắn, nghĩ thầm, có thể hắn không thích ăn thịt, nhiều điểm tâm như vậy, chắc phải có một cái hợp khẩu vị chứ.

"Không cần." Lục Triệt đẩy túi tiếp tế qua một bên.

Nhìn bộ dạng ghét bỏ của hắn, liền biết hắn càng không thích ăn điểm tâm.

Cô quyết tâm sau này phải nghiên cứu cho kỹ hắn thích ăn cái gì.

Ăn uống no đủ xong, Vân Thanh Thanh dự định đi ngủ.

Kỵ trang của cô rất đặc biệt, bên trong nhét bông thật dày, ngồi kế bên đống lửa, cô thậm chí còn cảm thấy có chút nóng.

Cô ôm hai tay, từ từ nhắm hai mắt ngủ một hồi, Lục Triệt đột nhiên hỏi: "Lạnh không?"

Không lạnh." Vân Thanh Thanh hồi đáp, sợ hắn lo lắng cho mình, hướng về phía đống lửa cọ cọ.

Lục Triệt nhíu nhíu mày, cả người nàng gần chạm đến đống lửa như vậy, còn kiên trì nói không lạnh?

Nàng chẳng lẽ không sợ buổi tối xoay người một cái, không cẩn thận sẽ bổ nhào vào trong lửa sao.

Suy cho cùng, lấy tư thế ngủ vô cùng không an phận kia của Vân Thanh Thanh, khả năng bổ nhào vào lửa là vô cùng lớn.

"Lại đây." Trong đêm đen, Lục Triệt thấp giọng gọi.

Vân Thanh Thanh từ mặt đất bò lên, ngồi xuống bên người hắn, nghi hoặc hỏi: "Kêu ta lại đây làm gì?"

Lục Triệt không để ý đến cô, tiếp tục phân phó: "Nằm xuống."

"A." Vân Thanh Thanh thành thành thật thật mà nằm xuống.

Lục Triệt cởi áo choàng ra, đắp lên thân hai người, sau đó nghiêng người, đưa lưng về phía cô nói: "Ngủ đi."

Thấy hắn đưa lưng về phía mình, trong một cái chớp mắt, Vân Thanh Thanh cảm giác tim mình đập gia tốc, còn có một loại cảm giác không thể thở được.

"Nhịp tim hiện tại của ta là bao nhiêu?" Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.

Tiểu hệ thống đáp: ". Ký chủ, cô coi chừng mắc chứng 'Rối loạn nhịp tim', buổi tối nên ăn ít đi một chút. Thương thành tệ của cô tạm thời không mua nổi thuốc trợ tim cấp tốc đâu. . . . . ."

"Huh?" Đúng lúc này, tiểu hệ thống đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, "Ký chủ, giá trị hắc hóa nhân vật phản diện giảm rồi! Hiện tại là ! Để thưởng cho cô, hệ thống tự động gửi cho cô điểm thương thành tệ, hiện tại cô có thể mua thuốc trợ tim cấp tốc rồi!"

Vân Thanh Thanh bị phá giấc ngủ có chút nhức đầu: "Ngươi có tiền đồ một chút được không hả? điểm thương thành tệ mua cái gì không tốt! Lại muốn ta mua thuốc trợ tim cấp tốc!"

Mua thuốc trợ tim cấp tốc hay không không quan trọng, quan trọng là -- giá trị hắc hóa của phản diện đại nhân giảm xuống!

Cô tựa hồ tìm được biện pháp làm giá trị hắc hóa giảm xuống rồi, chỉ cần không ngừng đối tốt với hắn, giá trị hắc hóa của hắn sẽ giảm xuống?

Vân Thanh Thanh lại hỏi: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có phải sẽ thu được rất nhiều thương thành tệ?"

"Đúng vậy, nhiệm vụ có nhiều cấp bậc khác nhau, sẽ có thù lao tương xứng ứng với mỗi cấp bậc." Tiểu hệ thống nói.

Nghe thấy sẽ thu được thương thành tệ, Vân Thanh Thanh càng thêm kích động.

Vai ác Lục Triệt trước mặt này, hiện tại không chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của cô, mà còn là kim chủ Papa, là cây ATM của cô à nha!

Lúc này nhìn vào bóng lưng Lục Triệt, Vân Thanh Thanh như thể nhìn vào núi vàng núi bạc.

Ánh mắt cô nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn thật lâu, tận cho đến khi mắt có chút chua xót, lúc này mới nhắm mắt lại.

Sau khi hô hấp thiếu nữ đều đều, giống như là đã hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, Lục Triệt mới thở dài, khép lại hai mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Một đêm qua đi, chim trong rừng kêu ríu rít, Lục Triệt tỉnh dậy trong hương thơm ngọt ngào của hoa cỏ.

Từng ấy năm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn không bị đánh thức bởi những cơn ác mộng, êm êm ổn ổn ngủ suốt một đêm.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, rũ mắt nhìn sang thiếu nữ đang ngủ say.

Trong lúc ngủ, thiếu nữ mất đi sự năng động ban ngày, thoạt nhìn cực kỳ an tĩnh. Đôi lông mày nàng ôn nhu, nụ cười treo trên khóe miệng, giống như một viên mật đào ngọt ngào mê người.

Ma xui quỷ khiến, hắn như bị mê hoặc, từ từ cúi người xuống sát gần mặt nàng.

Hắn muốn nếm thử đôi môi anh đào mềm mại kia một chút xem có ngọt như hắn tưởng tượng không.

"Ngon. . . . . .Ăn ngon lắm." Thiếu nữ bỗng nhiên nói mê, trong nháy mắt làm hắn bừng tỉnh.

Cả người Lục Triệt run lên, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Vân Thanh Thanh như nhìn kẻ thù.

Sau khi Vân Thanh Thanh thức dậy, cô lại ăn vài miếng bánh cho no bụng.

Lục Triệt dậy sớm hơn cô, lúc này hắn đang ngồi trước cửa động, lưu lại cho cô một bóng lưng cô tịch.

Vân Thanh Thanh đi qua, đưa cho hắn một khối điểm tâm. Lục Triệt quay đầu đi, lạnh lùng nói:" Không cần."

Thấy bộ dạng cự tuyệt của hắn, Vân Thanh uể oải rút tay về, tự hỏi không biết vì sao hắn đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy.

Ngay lúc này, tiểu hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo:" Ký chủ, có một con gấu đen bị thương đang hướng về phía này!"

"Gì cơ?" Vân Thanh Thanh vừa thức dậy, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, trong nhất thời không phản ứng lại được những gì tiểu hệ thống nói.

Cô còn chưa kịp nhắc nhở Lục Triệt, ở cửa động Lục Triệt đột nhiên bật dậy, nhặt lấy cung tiễn cầm trên tay.

Đối với nguy hiểm hắn phản ứng rất nhạy bén, tốc độ hầu như cùng lúc với tiểu hệ thống.

"Ngao --" âm thanh gấu đen vang lên cách đó không xa, Vân Thanh Thanh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nhanh chóng cầm lấy một thanh đoản kiếm, chạy đến bên người Lục Triệt.

"Đỡ ta đứng lên." Lục Triệt nói.

Có lẽ là mùi của con người đặc biệt thú hút nó, con gấu đen lao về phía họ.

Dây thừng của Vân Thanh Thanh căn bản không phát huy được tác dụng gì, gấu đen nháy mắt đã kéo đứt sợi dây, ngay cả mười cái gai sắt rải trên mặt đất cũng chỉ là làm cho con gấu chậm đi vài bước.

Gấu đen cách bọn họ ngày càng gần, Lục Triệt tựa vào cô, kéo căng dây cung, nghiêng đầu nheo mắt, xuống tay mau lẹ chuẩn xác, không chút do dự cho gấu đen một tiễn.

Vũ tiễn phá tiếng gió vang lên, tiếng kêu thảm thiết của gấu đen làm chấn động cả khu rừng.

Lục Triệt lại nhanh chóng lên cung tên, liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, mỗi một mũi tên đều chuẩn xác bắn trúng vào người con gấu.

"Tiểu hệ thống, 'Ống tiêm mê hồn' dùng được cho gấu không?" Vân Thanh Thanh run rẩy hỏi tiểu hệ thống.

"Một liều đối với gấu chắc chắn không đủ." Tiểu hệ thống nói, " Nếu không thì cô mua thêm hai, ba cái ống tiêm rồi tiêm xuống cùng một lúc thử xem?"

"Được, chờ đến lúc ta gọi ngươi, ngươi liền cùng lúc tiêm xuống." Vân Thanh Thanh không chút do dự hồi đáp.

Giữa thương thành tệ và bảo toàn tính mạng, Vân Thanh Thanh chọn bảo toàn tính mạng.

Ngay khi gấu đen chỉ còn cách bọn họ khoảng năm bước chân, Lục Triệt vừa vặn bắn hết mũi tên cuối cùng, Vân Thanh Thanh thấy thế không ổn, tính toán kêu tiểu hệ thống sử dụng kim tiêm, ai ngờ con gấu kia bỗng nhiên thoát lực, "Oanh" một tiếng ngã trước mặt hai người.

Nhìn bộ lông đen to bự trên mặt đất, Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Tiểu hệ thống thu lại ba cái ống tiêm, nói: "Thật may, chỉ là một con gấu con."

Lục Triệt ném cây cung xuống đất, cầm lấy đao, nói với

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio