Lúc này ở nông thôn nhà ai xảy ra sự việc gì đều không phải điều bí mật, không đến một buổi chiều việc Lâm Kiến Chương bị bắt gian tại giường đã lan truyền khắp nơi, buổi tối sự việc này đã lan đến thôn cây đước bên này.
Ôn Hinh buổi tối tan tầm về nhà, bị rất nhiều ánh mắt vây quanh, có đồng tình có vui sướng khi người gặp họa khiến cô không hiểu tình huống này là gì, chờ đến khi về nhà cô mới hỏi chuyện, Trương Tú Anh tức giận nói: "Còn không phải Lâm gia kia khinh người quá đáng, chưa cùng vợ trước đoạn tuyệt sạch sẽ còn muốn gây họa cho cô gái nhà khác.
Trước kia còn tưởng Lâm Kiến Chương là người tốt, kết quả hiện tại bị bắt gặp ngủ cùng vợ trước.
Còn may con cùng hắn chia tay bằng không không biết sẽ mất mặt như thế nào đây."
Trương Tú Anh giận chó đánh mèo liền cả trưởng phòng Trương cũng bị bà lôi ra nói: "Còn cái lãnh đạo kia của con đúng là giật loạn giây mà, giới thiệu cho cô gái tốt nhà người ta một tên như vậy là muốn đẩy người khác vào hố lửa hay sao."
Ôn Hinh cảm thấy trưởng phòng Trương có điểm oan uổng, rốt cuộc trước kia ông ấy mai mối Lâm Kiến Chương cùng nguyên chủ là do thật sự cảm thấy hắn là một người không tồi, hai người bên nhau sau này cuộc sống nhất định sẽ mỹ mãn, ai có thể nghĩ đến La Mãn Trân lại trọng sinh đâu.
Nhưng hiện tại Trương Tú Anh còn nóng giận Ôn Hinh không thể nói giúp trưởng phòng Trương được, mà tâm tình bực bội của Trương Tú Anh vẫn tiếp diễn đến tận buổi tối.
Ngủ một giấc, sự bực tức của Trương Tú Anh cũng tiêu bớt, cũng không biết là được Ôn Dược Quân khuyên hay do bà đã nghĩ thông suốt.
Trời vẫn còn âm u những cơn mưa nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện, Ôn Hinh ra cửa nhất định phải đem áo mưa mặc vào.
Vận khí tốt của cô thể hiện ở mọi mặt, phải nói đến hôm nay khi cô vừa tới văn phòng thì trời đổ mưa, vì mặc quần áo mưa nên một chút cũng không ướt, nhưng mấy đồng nghiệp của cô lại khác ống quần đều bị ướt chỉ có thể xắn lên.
Mới tan tầm Cát Vi liền tới rồi, cô ấy làm giáo viên tiểu học tại quê nhà.
Đã lâu như vậy, sự việc kia ở trong lòng cô ấy cũng đã nhạt đi.
Sau khi xử lý xong chuyện của Lâm Lại Tử cả gia đình nhà Cát Vi đến Ôn gia bái phỏng, sau khi từ Ôn gia trở về quan hệ giữa Cát Vi và Ôn Hinh ngày một tốt hơn, mỗi ngày cô ấy đều tới tìm Ôn Hinh ăn cơm trưa.
Ôn Hinh cũng không có bằng hữu nào ở đơn vị, các đồng nghiệp đều có việc phải làm, Cát Vi cùng cô giống nhau, cô ấy hoạt bát đối xử chân thành, ở chung cùng với cô ấy cảm giác thật nhẹ nhàng.
Cát Vi là tới mời Ôn Hinh tới nhà cô ấy ăn cơm, hôm nay là sinh nhật nãi nãi cô ấy.
Ôn Hinh không nghĩ đi: "Vi Vi mình nghĩ sẽ không đi, sinh nhật của nãi nãi cậu người ngoài như mình đến làm cái gì, sẽ xấu hổ."
Cát Vi nói: "Có cái gì mà xấu hổ, nhà mình không có thân thích ở bên này, sinh nhật nãi nãi mình hai bàn người đều không gom đủ, năm nay là đại thọ của nãi nãi sẽ rất náo nhiệt, cậu lại là bạn tốt nhất của mình, cậu nhất định phải đến anh trai mình đều mang theo chiến hữu của mình tới."
Cát Vi túm tay Ôn Hinh đẩy cô đi ra ngoài, nhà Cát Vi là sau khi Cát Hồng Quân xuất ngũ mới tới làng Tam Nghĩa Vĩnh, trừ bỏ những hàng xóm đã quen vài chục năm nay cùng với bên nhà bà ngoại Cát Vi thì thực sự không còn thân thích nào cả, lần này bà nội Cát Vi lại làm thọ lớn nhưng thật sự lại không có nhiều người, vì thế Cát Hồng Quân bảo Cát Vi và Cát Phú cùng mang bằng hữu về nhà ăn cơm.
Cát Vi trước tiên nhớ tới Ôn Hinh.
Ôn Hinh bị Cát Vi thuyết phục, thời điểm đi ngang qua Cung Tiêu xã cô đi vào mua hai bình dầu cùng với hai cân táo, sau đó mới cùng Cát Vi đến nhà cô ấy.
Tiệc mừng thọ của bà nội Cát được làm ở nhà, hôm nay trời mưa liền bày hai bàn ở đông phòng giành cho các trưởng bối và một số người lớn tuổi, một bàn ở tây phòng là để cho bằng hữu Cát Vi và Cát Phú.
Cát Vi cùng Cát Phú đều đã đính hôn, hôm nay vị hôn thê, vị hôn phu cảu hi người cũng tới.
Ôn Hinh bị an bài ngồi cùng vị hôn thê của Cát Phú, ngồi đối diện cô là Cố Tu Bình cùng Chu Đại Chí.
Chu Đại Chí nhìn thấy Ôn Hinh cặp mắt kia liền sáng rực lên: "Ai da, Ôn đồng chí, chúng ta thực sự là có duyên phận."
Chu Đại Chí nói làm Cố Tu Bình nhiều lần liếc hắn một cái, Chu Đại Chí phảng phất chưa phát hiện ra vẫn tiếp tục cùng Ôn Hinh lôi kéo làm quen.
Ôn Hinh tuy rằng là Cẩm Lý đã sống hơn ngàn năm nay, nhưng trước kia còn chưa có hóa hình, lại ít tiếp xúc với đàn ông, sau khi thành người tiếp xúc chủ yếu là những người đàn ông nội liễm giống như Ôn đại ca, Ôn nhị ca, người nhiệt tình giống như Chu Đại Chí cô chống đỡ không nổi.
Chân tay liền có vẻ luống cuống.
Cố Tu Bình đã nhìn ra liền di dời đề tài của Chu Đại Chí, sau đó liền nhận được ánh mắt cảm kích của Ôn Hinh.
Cát Quân ở bên ngoài an bài đồ ăn trong yến hội, Cát Vi ra ngoài một lát thực mau tây phòng bên này liền có đồ ăn.
Cát gia ba người đều có tiền lương, lại không cần yêu cầu tiêu nhiều tiền, bởi vậy tiệc mừng thọ này đồ ăn vô cùng phong phú.
Có bốn món thịt: gà hầm nấm, dưa chua thịt luộc, cá chép kho cùng với thịt và bò kho; thức ăn chay có hai món một là rau trộn hai là dưa chuột muối.
Cát Vi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hinh, mọi người đều đã bưng bát lên bắt đầu ăn, Cát Vi tới có cô ấy điều hòa bầu không khí nên mọi người ở chung ngày càng hòa hợp.
Cát Vi rót cho Ôn HInh một ly rượu gạo, đây là bà nội Cát Hinh nhưỡng, không có nhiều lắm một năm một lu.
Vị ngọt nhẹ, mùi rượu không nặng Ôn HInh uống một ngụm liền thích.
Cát Vi thấy cô thích liền rót cho cô nhiều hơn mấy chén.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, rượu đủ cơm no, nội dung nói chuyện phiếm cũng ngày càng sâu, Chu Đại Chí là một người tuổi đầy hứa hẹn lại đang độc thân, hắn nhờ Cát Vi cùng chị dâu của cô ấy giới thiệu đối tượng cho mình.
Bên cạnh Cát Vi những cô gái cùng độ tuổi không sai biệt lắm đều đã kết hôn, vì thế cô ấy liền nói không có người thích hợp, vị hôn thê của Cát Phú thì giới thiệu em họ mình, hai người ăn nhập với nhau liền nói đến thập phần tập trung.
Ôn Hinh đứng dậy đi WC.
Cô đi rồi, Cố Tu Bình hỏi Cát Vi.
"Vi Vi, bằng hữu của em có đối tượng rồi sao?" Cố Tu bình thưởng thức hộp diêm trong tay, hỏi chuyện không chút để ý.
Chỉ có chính anh mới biết, khi nói ra những lời này tim anh đập có bao nhiêu nhanh.
Chu Đại Chí thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.
Này, lão Cố là có chuyện gì vậy? Ôn đồng chí có đối tượng hay không không phải hắn biết rõ sao? Lần trước không phải họ bắt gặp Ôn đồng chí cùng Lâm liên trưởng cùng nhau đi ăn cơm sao? Như thế nào còn hỏi chuyện này? Chẳng lẽ lão Cố muốn thọc gậy bánh xe? Này không phải rất đáng bị kỷ luật sao?
Chu Đại Chí gấp đến độ không được.
Cát Vi sửng sốt một chút, rồi sau đó liền cười nói: "Không có, cậu ấy không có, trước đó cô ấy có cũng là quân nhân, người đó đã ly hôn một lần nhưng vẫn còn qua lại không rõ với vợ cũ, Hinh Hinh liền cùng hắn ta chia tay, hiện tại cậu ấy độc thân."
Cát Vi cười tủm tỉm mà nhìn Cố Tu Bình.
Chu Đại Chí bị tin tức này tát một phát: "Ôn đồng chí cùng Lâm liên trưởng không thành?"
Cát Vi cho hắn đáp án khẳng định: "Chia tay cũng được một thời gian khá dài rồi, hình như là cuối tháng thì phải."
Chu Đại Chí tính tính thời gian, nói cách khác Ôn Hinh cùng Lâm Kiến Chương chia tay sau hôm ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh không bao lâu?
Cố Tu Bình không nói nữa, tâm tình anh lúc này vô cùng tốt, biểu tình trên mặt càng thêm nhu hòa.
Ôn Hinh từ WC trở về, Cố Tu Bình thường thường liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không khắc chế mang theo một tia lửa nóng.mà liền phải liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt cũng không hề là khắc chế, mang theo một tia lửa nóng, một tia chí tại tất đắc.
chí tại tất đắc: khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
.
||||| Truyện đề cử: Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo) |||||
Ôn Hinh không hiểu ra sao, bị Cố Tu Bình nhìn đến có chút nóng, tâm cũng bắt đầu nhảy thình thịch.
Đây là lần thứ hai tim cô đập nhanh như vậy, Ôn Hinh cảm thấy nên đi tìm bác sĩ khám xem mình bị bệnh gì.
Ánh mắt Cát Vi chuyển động qua lại giữa Cố Tu Bình cùng Ôn Hinh, nghĩ thầm muốn tác hợp hai người bọn họ, quay đầu lại nghĩ tới anh trai mình từng nói qua về gia thế Cố gia, cô ấy liền đem một tia ý tưởng kia mạnh mẽ cắt đứt.
Từ xưa đến nay hai nhà kết thân phần lớn đều phải xem môn đăng hộ đối, môn không đăng hộ không đối thì đại đa số hôn nhân đều không có kết cục tốt.
Ôn Hinh là ân nhân cứu mạng của cô, cô cũng không thể lấy oán trả ơn được.
Ôn Hinh còn muốn đi làm, nhìn thời gian không sai biệt lắm cô liền đi trước, trong nhà Cát Vi còn nhiều khách nên không có đưa cô đi.
Ôn Hinh một mình ra cửa.
Buổi chiều Ôn Hinh sửa sang lại tư liệu nên tan tầm muộn một chút, hôm nay lại là thứ bảy, ngày mai là ngày nghỉ mọi người đều sớm đã về, chờ cô tan tầm trừ bỏ những người trực ban đều đã không còn ai.
Buổi chiều thứ bảy nhà ăm không có cơm, Ôn Hinh khóa cửa văn phòng đẩy xe đạp đi ra ngoài, thấy có một người đàn ông đang đứng cạnh cửa lớn cô có chút kinh ngạc: "Đồng chí Cố tới tìm trưởng phòng Trương sao? Ông ấy đã tan làm rồi."
trưởng phòng Trương phụ trách võ trang tại đây, ông ấy quả lý toàn bộ danh ngạch những người tòng quân, vì thế quân nhân tới tìm ông ấy rất nhiều.
Cố Tu Bình đi đến trước mặt Ôn Hinh, nhìn Ôn Hinh nói: "Tôi không phải tới tìm trưởng phòng Trương, tôi tới là tìm em."
Ôn Hinh a một tiếng: "Anh có việc tìm tôi sao?"
Cố Tu Bình thanh thanh giọng nói, bình phục một chút tâm tình khẩn trương của mình: "Ôn đồng chí, tôi tên là Cố Tu Bình, là người Yến Kinh, là một quân nhân chức vị doanh trưởng, tuổi, một ngày hút nhiều nhất điếu thuốc, một tuần nhiều nhất uống một lần rượu."
Ôn Hinh vẻ mặt mộng bức nhìn Cố Tu Bình đang tự giới thiệu bản thân.
Nghĩ không rõ anh là đang muốn làm gì.
Cố Tu Bình vắt hết đầu óc của mình xem mình còn co ưu điểm gì còn chưa nói ra: "Không đánh vợ, cũng không cùng nữ đồng chí khác mắt đi mày lại, thích đọc sách, từng đến trường quân đội học khóa đào tạo,..."
Cố Tu Bình bên kia cũng nói xong ưu điểm của chính mình: "Ôn đồng chí, tôi nghĩ muốn làm bạn với em."
Ôn Hinh lại không phải ngốc tử, một nam nhân nói trắng ra muốn cùng một nữ nhân làm bạn, lại kết hợp với lời nói trước đó của Cố Tu Bình, anh nói muốn làm bạn với cô tuyệt đối không phải đơn thuần muốn làm bạn.
Ôn Hinh không hiểu tình yêu, nhưng không ăn qua thịt heo cũng không có nghĩa không gặp qua heo chạy.
Tiền Trinh ở phòng tài chính, vị hôn phu của cô ấy lúc trước khi theo đuổi cô ấy cũng nói là muốn làm bạn với cô ấy, kết quả sau đó hai người thành đối tượng của nhau.
Lời cự tuyệt đến bên miệng, nhìn thấy gương mặt Cố Tu Bình, Ôn Hinh liền không nói ra được.
Hơn nửa ngày, Ôn Hinh mới tìm về âm thanh của chính mình: "Cố đồng chí, trời tối rồi tôi phải về nhà, có việc gì chúng ta lại nói sau."
Ôn Hinh đạp xe đạp chạy chối chết.
Cố Tu Bình không đuổi theo, chỉ là nhìn theo thân ảnh cô biến mất ở trên con phố.
Cố Tu Bình buổi tối ở tại Cát gia, trên đường về Cát gia trên đường, nội tâm Cố Tu Bình dâng trào không biết làm sao.
Khi đi ngang qua tường viện nhà người ta thấy có một cây hồng cành vươn ra ngoài, anh nhảy lên vặt lá cây, khiến cho mấy con chó trong sân kêu to.
Nghe tiếng chó sủa Cố Tu Bình càng thêm hưng phấn, anh thậm chí còn muốn học theo tiếng chó trong kia đẻ biểu đạt tâm tình kích động của mình.
Anh là quân nhân, đã lựa chọn được mục tiêu là phải xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, trước kia Ôn Hinh có đối tượng thì không nói hiện tại cô không có đối tượng anh mà không nhanh xuống tay thì làm sao là đàn ông được.
Đến nỗi Ôn Hinh có đáp ứng hay không cũng không sao, chỉ cần cần cô không có sự tuyệt thì chính là có cơ hội.
chỉ cần không có minh xác cự tuyệt đó chính là có cơ hội.
Co câu nói liệt nữ sợ triền lang, một lần thổ lộ không thành vậy thì hai lần ba lần, chỉ cần Ôn đồng chí không có đối tượng thì anh còn rất nhiều thời gian để theo đuổi cô..