Một nhà Ôn Hinh đi qua người La Mãn Trân, chờ đến khi đi xa, Trương Tú Anh mới quay đầu liếc nhìn La Mãn Trân một cái, hỏi Ôn đại tẩu: "Quyên Tử, người vừa nãy chúng ta gặp có phải vợ trước của Lâm Kiến Chương đúng không?"
Nguyên chủ cùng Lâm Kiến Chương qua lại cũng không có giấu Ôn gia, sau khi hai người quen nhau thành công, Lâm gia có mời Ôn gia đến nhà ăn một bữa cơm.
Ôn Hinh rơi xuống nước cũng đã vài ngày, người nhà Lâm Kiến Chương đến nửa câu thăm hỏi cũng không có.
Ôn Dược Quân sớm đã cảm thấy bất mãn với nhà Lâm Kiến Chương.
Vẫn là câu nói kia, gia đình Lâm Kiến Chương điều kiện không tồi, bản thân hắn cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng Ôn gia cũng không kém hơn gia đình hắn là bao, Ôn Hinh lại làm công chức, diện mạo dáng người lại tốt.
Hai năm trước đã có nhiều người tới cửa làm mai, căn bản không lo không lấy được chồng.
Lâm gia không tự chủ động, Ôn gia cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh, để lấy lòng Lâm gia.
Cũng không phải mua bán nên cũng không vội, huống chi Lâm Kiến Chương đã từng ly hôn, mà cô lại có nhiều người theo đuổi.
"Là cô ta.
Mẹ, mấy hôm trước con nghe người ta nói, người vợ trước này của Lâm Kiến Chương thời gian này thường xuyên tới Lâm gia, mới đầu Lâm gia còn không cho cô ta vào cửa, sau con nghe nói, người Lâm gia muốn cho cô ta phục hôn với Lâm Kiến Chương." Trương Tú Anh thường ở nhà lo liệu việc nhà, ít khi biết chuyện đồn đãi ở ngoài, nhưng Ôn đại tẩu Ôn nhị tẩu lại thường xuyên tám chuyện cùng mấy đại nương ở trong thôn.
Phụ nữ dù ở thời đại nào cũng là những người có tính tò mò, thôn của Lâm gia ở cũng không xa thôn Ôn gia ở, vì thế nhà ai gió lay cỏ động là đều biết hết.
Ôn nhị tẩu cũng phụ họa theo nói: "Đại tẩu nói đúng, chuyện này đều đã truyền khắp trong thôn.
Quế Hương thẩm tử biết Hinh Hinh nhà chúng ta cùng Lâm Kiến Chương đang quen nhau, còn tới hỏi riêng con và đại tẩu chuyện này phải làm sao bây giờ."
Quế Hương thẩm trong miệng Ôn nhị tẩu là chị em dâu của Trương Tú Anh, Trương Tú Anh là đại tẩu, sau khi cưới sinh được Ôn đại ca, thời điểm Ôn đại ca được hơn một tuổi Lưu Quế Hương mới gả vào nhà họ Ôn.
Sau khi Lưu Quế Hương được gả vào, Trương Tú Anh cùng Lưu Quế Hoa đồng thời mang thai, sinh con cũng là gần nhau.
Bất đồng chính là Trương Tú Anh hạ sinh con trai là Ôn nhị ca, mà Lưu Quế Hương hạ sinh con gái đặt tên là Đái Đệ.
Hai năm sau hai người lần lượt mang thai, Trương Tú Anh sinh ra nguyên chủ, còn Lưu Quế Hương sinh Ôn Chiêu Đệ.
Lưu Quế Hương sau lại sinh ra Phán Đệ, cuối cùng mới sinh được đứa con trai tên Bảo Căn.
Lưu Quế Hương cùng Trương Tú Anh thời trẻ không ngừng âm thầm phân cao thấp, gia đình Trương Tú Anh ngày một tốt, bà ta liền càng sinh khí.
Càng làm cho bà ta tức giận, là Ôn Hinh nha đầu được hai vợ chồng Trương Tú Anh sủng ái, cái này còn chưa tính, gia đình này lại còn cho Ôn Hinh, học đến cao trung còn không nói, còn giúp nàng có công việc ở trong trạm lâm nghiệp quốc gia.
Lưu Quế Hương tức giận muốn chết.
Bà ta thấy, cuộc sống của Trương Tú Anh quá tốt, nhà bà ta quá nhiều con, cuộc sống lại kém, đều là anh em cùng một mẹ sinh ra, Ôn Dược Quân là anh cả vì thế phải có trách nhiệm giúp đỡ nhà bà ta, Bảo Căn hiện tại cũng đã tuổi, đến tuổi học sơ trung rồi.
Nhưng nhà bọn họ thiếu trai tráng lao động, vì thế trong nhà thật sự không có tiền, tìm đến Trương Tú Anh hỏi mượn, Trương Tú Anh còn bắt bà ta viết giấy vay nợ, thật sự là không có tâm.
Bối sạch nợ, Lưu Quế Hương đã sớm khó chịu.
Cùng trong thôn những cái đó đại lão nương nhóm nhàn thoại khi nàng không ít nói Trương Tú Anh không phải.
Trương Tú Anh cùng nàng vì này đó lông gà vỏ tỏi sự sảo bao nhiêu lần.
Ôn Hinh tìm được đối tượng là quân nhân, tuy rằng đã từng ly hôn, nhưng tốt xấu gì vẫn là quân nhân, Lưu Quế Hương vừa hâm mộ lại ghen ghét, Chiêu Đệ nhà bà ta tuổi tác không chênh lệch Ôn Hinh bao nhiêu, đến bây giờ vẫn chưa có tin gì.
Nghe nói quân nhân kia muốn phục hôn cùng vợ trước, Lưu Quế Hương nằm mơ cũng đều cười tỉnh.
Thời điểm làm việc nhìn thấy Ôn đại tẩu cùng Ôn nhị tẩu, bà ta gấp không chờ nổi, vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Trương Tú Anh nghe xong Ôn nhị tẩu nói, mày dựng ngược: "Lâm gia đây là muốn sỉ nhục người ta hay sao! Cha bọn nó, ngày mai ông tới Lâm gia bên kia xem sao, tìm cha Lâm Kiến Chương hỏi hắn xem đây là có chuyện gì.
Nếu thực sự hai người kia muốn phục hôn, vậy thì nhanh, đừng trậm trễ Hinh Hinh nhà chúng ta.
Ôn Dược Quân vuốt ve tẩu thuốc trong tay mặt không biểu tình gật đầu.
Cùng lúc đó, Lâm Kiến Chương cha mẹ cũng đang nhắc tới Ôn gia.
Con trai nhà mình có thể tìm được đối tượng như Ôn Hinh, không chỉ Lâm Kiến Chương hài lòng, cha của hắn là Lâm Thủy Sinh cùng mẹ hắn Liêu Kim Chi cũng rất vừa ý.
Sau khi Ôn Hinh bị rơi xuống nước Liêu Kim Chi cũng muốn đi thăm cô, nhưng lại bị Lâm nãi nãi cản lại.
Lâm Thủy Sinh cùng Liêu Kim Chi đối với Ôn Hinh có bao nhiêu vừa lòng, thì Lâm nãi nãi liền đối với cô có bấy nhiêu bất mãn.
Hôn sự của La Mãn Trân và Lâm Kiến Chương là do một tay Lâm nãi nãi thúc đẩy, cuối cùng hai người lại ly hôn làm cho Lâm nãi nãi cảm thấy mình bị mất hết mặt mũi.
Nhưng việc này cũng không phải lý do mà Lâm nãi nãi không thích Ôn Hinh.
Lâm nãi nãi cảm thấy diện mạo Ôn Hinh quá diễm lệ, vừa nhìn đã cả thấy là người không đứng đắn.
Lớn lên cũng quá cao, đứng cạnh Lâm Kiến Chương cũng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, nữ nhân quá cao sẽ đè nặng trượng phu, sau này chỉ sợ cháu bà ta Lâm Kiến Chương sẽ bị vợ quản lý.
Nhưng mà sau khi trải qua sự việc của La Mãn Trân, Lâm nãi nãi đã không nhúng tay vào hôn nhân của Lâm Kiến Chương nữa.
Sau khi thấy La Mãn Trân hối cải, muốn quay lại, sự tức nghẹn trong lòng Lâm nãi nãi đã tan đi, hơn nữa La Mãn Trân rất biết lấy lòng người khác, mới trọng sinh có ba ngày, cô ta liền đem những khúc mắc trong lòng Lâm nãi nãi giải tỏa hết.
Lâm Thủy Sinh là người con có hiếu, Liêu Kim Chi lỗ tai mềm, tính cách cũng yếu đuối, từ ngày gả cho Lâm Thủy Sinh đều nhất mực nghe lời chồng cùng mẹ chồng.
Mẹ chồng nói không cần đi thăm Ôn Hinh, Liêu Kim Chi biết việc này là không đúng, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, nghe lời mẹ chồng là không đi.
Cùng với đó, truyện La Mãn Trân ngày nào cũng tới Lâm gia, Liêu Kim Chi có nói qua vài lần với cô ta, tuy nhiên cuối cùng vẫn là không quản được, dù sao La Mãn Trân cùng không phải tới tìm mình, còn nữa, những việc trong nhà dù sao vẫn phải có người làm, La Mẫn Trân tới cũng giúp bà giảm bớt gánh nặng.
Liêu Kim Chi không thích La Mãn Trân, Lâm Kiến Chương hài tử có tiền đồ nhất của bà, là kiêu ngạo của bà, La Mãn Trân lại bỏ hắn như giày rách, Liêu Kim Chi tưởng tượng đến việc đó, tức giận đến đau ngực.
Lâm Thủy Sinh thấy sự tình của đại nhi tử Lâm Kiến Lương cùng vợ cũ của hắn không thể cứ như vậy được, nhưng ở nhà ông vừa mới nói ra ý kiến, đã bị Lâm nãi nãi không cho nói.
Ở Lâm gia, Lâm nãi nãi nói thì không ai dám nói hai.
Hôm nay Lâm nãi nãi ra ngoài đi dạo, biết Ôn gia đi đến nhà Lâm Trường Chinh nhận kết nghĩa, Lâm nãi nãi có chút cao hứng trở về nhà, chờ người Ôn gia đến gặp bà ta.
Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy người Ôn gia tới, ngược lại lại thấy La Mãn Trân đến.
Biết người Ôn gia đã trở về, Lâm nãi nãi tức giận đến phát run.
La Mãn Trân trộm cười, càng thêm ôn nhu mà dỗ Lâm nãi nãi vui vẻ, lại không dấu vết nói xấu Ôn Hinh.
Lâm nãi nãi càng nghe, càng nghe càng không muốn Ôn Hinh gả tới đây.
Sự tình của Lâm gia, Ôn Hinh một chút cũng không để ý, từ trong trí nhớ của nguyên chủ Ôn Hinh cũng biết được người Lâm gia là cái dạng gì.
Dù sao cô cũng không tính toán lại cùng Lâm Kiến Trương ở bên nhau, bởi vậy người Lâm gia nghĩ như thế nào cô cũng không quan tâm.
Thế giới lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô làm người, chắc hắn phải xem thật tốt thế giới này mới được, đem cuộc sống của mình vây lại trong hậu viện của một người nam nhân là không thể nào.
Cô cũng không vội trả thù La Mãn Trân cùng Lâm Lại Tử, La Mãn Trân này đầu óc phảng phất như có bệnh vậy.
Ở trong mắt cô ta, nguyên chủ chính là tiểu tam chen chân vào cuộc sống tươi đẹp của cô ta và Lâm Kiến Chương, là mầm họa cô ta nhát định phải diệt trừ.
Chỉ cần cô còn sống, La Mãn Trân khó có thể ngủ yên.
Lần trước cô ta tính kế cô không thành công, cô ta nhất định sẽ còn ra tay thê lần nữa, từ trước đến nay Ôn Hinh không sợ những thủ đoạn nhỏ đó.
Cô ta mưu hại nguyên chủ, nguyên chủ không có bất luận phòng bị gì, xung quanh cũng không có chứng cứ gì, muốn làm rõ sự việc rồi báo án lại không có chứng cứ.
Quan hệ của cô cùng La Mãn Trân lại có chút khó nói, nếu cô vạch trần La Mãn Trân sẽ không có ai tin, cồn khiến thanh danh của cô trở nên xấu.
Đến nỗi Lâm Lại Tử, hắn là suối nguồn ác mộng của nguyên chủ, cho hắn ta chết thống khoái là quá tiện nghi cho hắn ta, hắn ta hết lần này đến lần khác làm cho nguyên chủ tuyệt vọng.
Nếu đã vậy cho hắn trải nghiệm ác mộng.
Ôn Hinh chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại niệm chú.
Sau khi niệm xong, cả người cô dầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Chú thuật làm cho người ta gặp ác mộng này là cô học được từ một tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ đó rất thích đùa, chú thuật này giống như một trò đùa dai vậy, sẽ không tạo nhiều tổn thương cho thân thể, nhưng sẽ kích phát ra ác ý lớn nhất trong tâm mỗi người, sẽ đem cái ác ý đó thực hiện.
Nhớ tới tiểu đạo sĩ, Ôn Hinh sửng sốt một lát.
Cô nhận thức được tiểu đạo sĩ là khi, cô được hai trăm năm tuổi, vừa mở ra linh trí, ở tại hồ nước của vương phủ.
Tiểu đạo sĩ kia thích nhất chín là cho cô ăn, có chuyện gì cũng nói với cô.
Ôn Hinh thực thích hắn, nhưng suốt cuộc đời, Ôn Hinh cũng không biết hắn trông như thế nào.
Đầu đau muốn nứt ra, Ôn Hinh nhắm mắt lại ngủ.
Lâm Lại Tử hôm nay đi đến nhà huynh đệ tốt ăn ké một bữa cơm, huynh đệ tốt của hắn ta là một người thích trộm cắp.
Huynh đệ của hắn ta hôm nay có chút thèm rượu, lại không có tiền mua rượu, vì thế trèo tường qua nà người ta trộm chút rượu, lại dỏ thêm chút nữa vào rượu, tuy có chút nhạt nhưng ít ra vẫn có mùi vị của rượu.
Huynh đệ tốt mang rượu ra, Lâm Lại Tử đương nhiên sẽ phải ra đồ nhắm rượu, Lâm Lại Tử đã hơn tuổi, ham ăn biếng làm, hắn không muốn làm gì cả, kiền dựa vào mẹ ruột sống qua ngày.
Thân thể mẹ hắn ta ngày càng già yếu, vì thế công điểm hiện tại cũng rất ít.
Nhưng việc trong nhà không có việc gì ăn cũng không ảnh hưởng việc hắn ta tìm đồ nhắm rượu.
hắn ta ở bên ngoài đanh chết một con mèo hoang, làm thịt lột da rồi hầm ăn.
Tuy hương vị không tốt lắm, nhưng vẫn là thịt, uống thêm rượu vào vị cũng không tồi.
Đã lâu không uống rượu, tửu lượng hắn ta cũng không tốt, tuy rượu đã trộn với nước nhưng hắn ta vẫn say.
Hắn ta lung lay đi về nhà, còn chưa kịp tới nhà đã ngã xuống ven đường.
Một đêm này, Lâm Lại Tử mơ cả một đêm.
Trong mộng hắn bị người ta , một lần còn chưa đủ, lại còn lặp đi lặp lại thật nhiều lần, với nhiều kiểu khác nhau.
Nếu giấc mộng này, nhân vật bên trong là hắn ta thi bạo, người bị hại là nữ, Lâm Lại Tử khẳng định đây sẽ là giấc mộng đẹp.
Nhưng vấn đề là hắn ta là nam, người trong giấc mộng kia cũng là nam, một nam nhân lại mơ thấy giấc mơ như vậy, không phải bệnh tâm thần thì còn là cái gì?
Sau khi tỉnh lại cả người Lâm Lại Tử đều không tốt, hắn ta chạy thật nhanh về nhà.
Dọc theo đường đi gặp mấy nam nhân dậy sơm đi gánh nước.
Lâm Lại Tử cũng không giống trước kia da mặt dày cùng người ta vui cười, mà che mông chạy thật nhanh.
Đến bây giờ Lâm Lại Tử vẫn chư từ trong mộng tỉnh táo trở lại, lúc này hắn ta cảm thấy những nam nhân này đều có ý đồ xấu với hắn ta.
Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Lâm Lại tử đều mơ thấy giấc mơ giống vậy, thời gian lâu dần, hắn ta không còn dám ngủ, mỗi ngày đều như vậy, tinh thần rất nhanh đã uể oải.
Đến cuối cùng ngay cả cửa hắn cũng không muốn ra.
Điều này làm cho La Mãn Trân rất là phiền lòng, để đối phó với Ôn Hinh Lâm cô ta rất cần Lâm Lại Tử.
Thật ra cô ta muốn tìm người khác, nhưng này làng trên xóm dưới, ai có gan lớn như Lâm Lại Tử?
Phải biết rằng đời trước Lâm Lại Tử chính là một tên cự kỳ biến thái, thích nhất nữ nhân, lớn đến tuổi cũng có, nhỏ - tuổi hắn ta cũng không buông tha, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Sau hắn ta bị bắt, vụ án này lại còn là vụ án lớn của tỉnh, danh hiệu biến thái .
Lâm Lại Tử không ra khỏi cửa, La Mãn Trân cũng không thể đến nhà hắn đi tìm hắn, nếu đi mà bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ? Rơi vào đường cùng, La Mãn Trân chỉ có thể tính kế khác.
Sau khi Ôn Dược Quân tìm Lâm Thủy Sinh nói chuyện xong, Lâm Kiến Chương lại viết thư cho Ôn Hinh, nhận được thư của Lâm Kiến Chương, Ôn Hinh mày nhăn đến gắt gao.
Gần đây Lâm Kiến Chương muốn tới quân khu huyện Phổ Phong tham gia cuộc huấn luyện đối kháng, sẽ phải ở tháng, hắn muốn thông báo cho cô biết.
Ôn Hinh nghĩ tới, một đời kia khi La Mãn Trân không trọng sinh, lâm Kiến Chương cũng đến quân khu huyện Phổ Phong đóng quân tháng, bởi vì cách gần nhà, hắn đối với nguyên chủ cũng chủ động, tình cảm của hai người tiến bộ vượt bậc, vì thế tháng sáu năm nay hai người kết hôn.
Ôn Hinh đang suy nghĩ, sẽ không quan tâm đến việc Lâm Kiến Chương và La Mãn Trân dây dưa, đợi đến khi hai người đó có kết quả, cô sẽ chia tay hắn, tuy nhiên nghĩ lại vẫn là cô dứt khoát chia tay trước sẽ tốt hơn
Còn chư tìm dược lý do, hôm sau vừa đến chỗ làm cô đã nghe tin có người đến tìm mình, cô tư văn phòng đi ra, nhìn thấy một quân nhân cao m ăn mặc một thân quân trang màu xanh, một thân thẳng tắp đứng trong sân..