Editor: Uyên Uyên
Có lẽ Hoàng thượng đã âm thầm bàn bạc với Sở Hằng, nên vị trí của Sở Hằng được sắp xếp bên cạnh Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn là đệ đệ duy nhất của đương kim Thánh thượng, cũng là vị Vương gia duy nhất nên tất nhiên được ngồi ở vị trí phía dưới bên phải Hoàng thượng, Sở Hằng thân là tướng lĩnh một quốc gia, đương nhiên cũng có tư cách ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn.
Quốc yến không thể so với gia yến, trong quốc yến người đến tham gia không chỉ có phi tần hoàng thất với hậu duệ quý tộc mà còn có các đại thần, cho nên các đại thần cùng sứ thần đến diện kiến xong đều ngồi rải rác khắp nơi.
Văn Trúc nhìn hoàng cung xa hoa, Lê Tử Ngôn ăn mặc tinh xảo với khuôn mặt xinh đẹp, nhìn thấy Sở Hằng đang nói chuyện với cậu, ánh mắt y khẽ động, y nắm chặt nắm đấm, rồi từ từ tăng thêm sức lực. Đã hơn một tháng, từ khi Sở Hằng nghỉ phép tới nay rất hiếm khi đến sân huấn luyện, vốn dĩ bình thường hai người chỉ trao đổi một ít về vấn đề quân sự, nhưng hiện tại cơ hội tiếp xúc cũng không có.
Y xuất thân bần hàn, ngay cả khoa cử cũng chưa từng tham gia, lúc này có thể tiến vào quốc yến cũng là bởi vì bên cạnh Sở Hằng phải có người đối đãi, hơn nữa Sở Hằng yêu cầu y với Dung Ân ngồi gần Đông Nam Vương, giúp hắn xem xét hành động của người này, dò xét tin tức.
Ở đây rốt cuộc vẫn có rất nhiều người, còn đang ở trước mặt Thánh Thượng, Văn Trúc dù không cam lòng nhưng cũng không dám để lộ cảm xúc của mình quá nhiều. Mấy ngày nay y hay thất thần đã khiến Dung Ân chú ý, nếu y không điều chỉnh lại e là Sở Hằng sẽ phát hiện y không đúng.
Nhưng mà y lại nhìn chăm chú vào Sở Hằng và Lê Tử Ngôn quá lâu, hơn nữa y chỉ là một văn nhân, không hiểu thuật võ, khi y phục hồi tinh thần muốn thu hồi tầm mắt thì ánh mắt đụng phải một người ăn mặc hoa quý ngồi ở đối diện.
Người đó không phải ai khác, chính là Đông Nam Vương đến bái kiến, gã mặc y phục màu đỏ xen kẽ vàng, bất kể là ở triều đại nào thì màu sắc này chỉ có Hoàng thượng mới có thể dùng, nhưng hôm nay gã lại bày ra khí thế kiêu ngạo như vậy, đủ để nhìn ra được tâm tư Tư Mã Chiêu của gã. Nhưng lúc này gã chắc chắn có chuẩn bị mà đến, Lê Tử Hàn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể treo nụ cười trên mặt, giả vờ không có việc gì xảy ra.
Tầm mắt của Văn Trúc không hề giấu diếm, Đông Nam Vương ở bên này đã sớm chú ý tới, nhìn thấy Văn Trúc cúi đầu, khóe miệng gã nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn về nơi mà Văn Trúc vừa mới nhìn qua, cũng không phải ai xa lạ với gã, là Lê Tử Ngôn từng có duyên gặp mặt ở Đông Nam, chẳng qua hiện tại xem ra, Lê Tử Ngôn so với trước kia gần như còn muốn chói mắt hơn.
Trên mặt mang theo nghiêm túc cùng sắc bén, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mềm mại, hơi nghiêng người dựa vào người bên cạnh, hoàn toàn là thái độ thân mật, Đông Nam Vương sờ cằm, cảm thấy Lê Tử Ngôn có thêm vài phần câu người.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn)
"Đông Nam Vương có thể đến vương triều Đại Kim ta, thực sự là may mắn của bá tánh hai bên, nghe nói gần đây Đông Nam phát triển rất tốt, dân chúng an cư lạc nghiệp, tài lực giàu có, đều là do Đông Nam Vương thống trị tốt."
"Hoàng thượng ngài quá khen, đây là việc tiểu vương nên làm."
Đông Nam Vương tuy đứng đầu một phong địa, nhưng gã vẫn thuộc về vương triều Đại Kim, nhìn thấy Hoàng thượng phải tự xưng là vi thần, có thể tự xưng mình là Vương chỉ có Vương gia, lần này gã đã hoàn toàn vượt qua ranh giới, những đại thần ở đây đều bất mãn, nhưng ngại tình huống nên bọn họ không thể nói gì thêm.
"Đúng rồi, Vương gia đã hồi kinh lâu như vậy, không biết thân thể của Vương gia như thế nào rồi?"
"Làm phiền Đông Nam Vương lo lắng, thân thể bản vương rất tốt."
Trước khi đến đây Lê Tử Ngôn đã cố ý uống một chén canh sâm, cũng chuẩn bị một ít thuốc giảm ho trong ống tay áo, lúc này vẫn đang cứng rắn chống đỡ, duy trì trạng thái tốt với Đông Nam Vương.
"Khí hậu Đông Nam dù sao cũng ẩm ướt, không tốt bằng Đại Kim, bản vương ở đó cũng không được thoải mái, nhưng bây giờ đã trở về, đa tạ Đông Nam Vương khi đó đã chiếu cố."
Lời này của Lê Tử Ngôn không tính là khách khí, nhưng đúng là trình bày sự thật, Đông Nam Vương tuy không vừa lòng, nhưng cũng không nói nhiều, nhướng mày nhìn vị Vương gia này, lần đầu tiên thấy cậu cũng có chút lanh lợi, trong lòng càng thêm hứng thú, gã nhìn Hoàng thượng và Sở Hằng đặc biệt sủng ái Lê Tử Ngôn, dần dần sinh ra một ý nghĩ khác thường.
"Ái khanh bôn ba mấy ngày, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, không bằng chúng ta mở tiệc rồi vừa ăn vừa tán gẫu, để các ca nữ lên trợ hứng cho Đông Nam Vương được không?"
Lê Tử Hàn vung tay, những cung nhân đã sớm chuẩn bị sẵn liền đưa thức ăn lên, lần này vì muốn cảnh cáo ra oai phủ đầu với Đông Nam Vương nên đều chuẩn bị đồ tốt nhất, tuy nói hiện tại là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng chuẩn bị một ít đồ ăn tinh xảo cũng không phải chuyện gì khó.
Đúng như Lê Tử Ngôn đã nói trước đó, ở Đông Nam tài nguyên không giàu có hơn Đại Kim, khí hậu của bọn họ cũng không thích hợp cho cây trồng phát triển, cho nên lần này Đại Kim mang ra nhiều món ăn phong phú thế này, chính là để bọn họ cân nhắc lại thực lực của hai nước.
Tấu nhạc vang lên, các ca nữ ăn mặc xinh đẹp đi lên trợ hứng cho mọi người, màn biểu diễn không hề thô tục mà còn mang theo một ít tiên khí, đều đã được tập luyện lâu dài mới được phép lên sân diễn. Nhưng tình huống hiện tại lại không có nhiều người chú ý đến, Lê Tử Ngôn ăn canh ở trên bàn, đồ ăn của cậu không giống với tất cả mọi người, là Lê Tử Hàn cố ý phân phó ngự y cùng ngự thiện phòng chuẩn bị, có thể bổ dưỡng mà cũng khiến cho thân thể cậu thoải mái hơn rất nhiều, cũng giống như chén canh nhân sâm trước đó.
Sắc mặt Lê Tử Ngôn có hơi ửng hồng, Sở Hằng vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Lê Tử Ngôn, âm thầm đưa tay ra sờ vào cổ tay Lê Tử Ngôn, sau đó lại vỗ lưng cậu, ra hiệu cậu cứ an tâm.
Ca vũ tiếp tục, các đại thần phía dưới đều trò chuyện rôm rả, nhưng Dung Ân với Văn Trúc đều không nói gì, Dung Ân theo chủ của hắn, tính tình cũng không thích nói chuyện, mà Văn Trúc thì bị ánh mắt vừa rồi của Đông Nam Vương làm cho giật mình, không dám tiếp tục nhìn lại.
Dù sao y cũng không có nội tình sâu đậm, hơn nữa ánh mắt của Đông Nam Vương dường như có thể nhìn thấy lòng người, làm cho y không dám đi thăm dò.
"Hoàng thượng thật có phúc, ca vũ của Đại Kim quả thật rất tuyệt."
Đông Nam Vương uống một ngụm rượu, rót thêm rượu vào ly, sau đó đứng dậy chắp tay với Lê Tử Hàn.
"Hoàng thượng, tiểu vương lần này tới đây là có chuyện muốn thương lượng, xin Hoàng thượng có thể đáp ứng."
"Ái khanh nếu có việc thì cứ nói, mọi người có thể cùng nhau thương nghị."
"Tiểu vương cũng đã đến tuổi gả cưới, tuy trong nhà cũng có thiếp thất, nhưng vẫn không có chính thê, cho nên lần này tiểu vương hy vọng Hoàng thượng có thể ban cho tiểu vương một thê tử."
Thật ra cũng không phải yêu cầu gì to lớn, nói là ban cho thê tử, nhưng đúng hơn là cầu thông gia, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng Lê Tử Hàn vẫn không dám thả lỏng, bởi vì trong triều không có nữ tử hoàng thất ở tuổi gả cưới, y cũng không có muội muội, lúc này cũng chưa có con nối dõi, mà Đông Nam Vương chắc là cũng đã nhìn trúng một nữ tử thế gia nào đó.
"Ái khanh có triển vọng thống trị Đông Nam, đương nhiên việc này có thể thực hiện được, không biết ái khanh muốn lấy nữ tử nào làm thê tử?"
"Tiểu vương không muốn nữ tử."
"Không phải nữ tử?"
Đông Nam Vương mỉm cười liếc nhìn Lê Tử Ngôn ngồi cách đó không xa, ánh mắt ấy khiến Sở Hằng ở bên cạnh hoảng hốt.
"Bản vương tâm duyệt một nam tử, hy vọng Hoàng thượng có thể ban hôn."
Nam nam thành hôn ở Đại Kim cũng không phải chuyện kỳ quái, từ lâu đã có truyền thống và quy củ như vậy, cho nên Lê Tử Hàn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
"Ai vậy?"
"Tiểu vương muốn cưới Thánh Vương gia làm thê tử."