Editor: Uyên
Lúc Lê Tử Ngôn tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ mình đau nhức, ngay cả đầu cũng có hơi choáng váng.
Đây nhất định là lần khổ nhất trong mấy thế giới, Lê Tử Ngôn hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tình hình hiện tại của mình sắp không ổn.
Xung quanh tối đen, cậu hình như là bị nhốt lại, không có ánh sáng nên cậu không thể biết được mình đang ở đâu, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài âm thanh sột soạt, giống như là âm thanh của động vật nhỏ, mà cũng giống như âm thanh khi bị rung lắc, hai tay và hai chân cậu đều bị trói, nên không thể cử động.
Không gian rất nhỏ nên thân thể của cậu đều cuộn tròn, tuy cậu gầy yếu nhưng chỉ là một nam tử có dáng người mảnh khảnh, lúc này chỉ có thể ủy khuất rụt vào trong một không gian nhỏ, làm cách nào cũng không thoải mái, huống chi hiện tại thân thể cậu đều bị trói nên càng khó chịu.
Cậu giật giật về phía sau liền đụng phải một vách tường, lập tức thở phào nhẹ nhõm dựa vào.
Hồi tưởng lại ánh mắt cậu nhìn thấy trước khi ngất xỉu, trong lòng Lê Tử Ngôn đã có suy đoán, quả nhiên Đông Nam Vương không hề rời khỏi kinh, gã vẫn mai phục ở chỗ này, đại khái là đang chờ cơ hội, nhưng vì sao lại bắt cậu?
Vấn đề này cậu nghĩ không ra nhưng cũng không cần chờ cậu tiếp tục suy nghĩ nữa, ván gỗ trên đầu đã bị dời ra, ánh sáng lập tức chiếu vào khiến Lê Tử Ngôn không mở mắt được, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đông Nam Vương đang cầm một ngọn nến.
"Đông Nam Vương."
"Đã lâu không gặp, Thánh Vương gia."
Đông Nam Vương vẫn phong thần tuấn lãng như trước, so với vẻ mặt tiều tụy hốc hác của Lê Tử Ngôn thì vẻ mặt của gã càng tràn đầy xuân sắc, "Mới một tháng không gặp mà Thánh Vương gia lại gầy đi không ít."
"Đông Nam Vương muốn mời ta đi uống trà sao? Khụ khụ, khụ khụ..."
"Thánh Vương gia, đừng kích động, tiểu vương vất vả lắm mới mời được ngài tới đây, cũng không thể để ngài trở về trong tình trạng nửa sống nửa chết đúng không?"
"Ý ngươi là sao?"
Không gian trên đầu rộng rãi hơn nhiều, Lê Tử Ngôn hơi điều chỉnh tư thế, tuy vẫn còn chật hẹp và ngột ngạt, nhưng ít nhất cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu được một chút.
Đông Nam Vương khẽ cười rồi phất tay, hai người ở phía sau lập tức kéo Lê Tử Ngôn từ trong không gian chật hẹp ở dưới lên, lúc này Lê Tử Ngôn mới nhìn ra mình đang ở đâu.
Đây là một chiếc xe ngựa.
"Ngươi đưa ta đi đâu?"
"Thánh vương gia không đoán ra sao?"
Đông Nam Vương đặt ngọn nến ở một bên, nhẹ giọng nói, "Vương gia thật thông minh, có thể nhìn thấu được suy nghĩ của tiểu vương, còn có thể phá hư kế hoạch của tiểu vương, vậy mà lần này Vương gia không đoán được tiểu vương muốn làm gì sao?"
Hai người cứ như vậy nhìn thẳng vào nhau, Lê Tử Ngôn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, rõ ràng cậu mới là người ở vị trí yếu thế nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt giống như mang theo ánh sáng đặt trên khuôn mặt tinh xảo của cậu càng đặc biệt sáng ngời.
Đông Nam Vương "chậc" một tiếng, nắm chặt cằm Lê Tử Ngôn, "Thật muốn hủy đi ánh mắt của ngươi, thật sự không hiểu người Trung Nguyên các ngươi nghĩ gì, cho dù sắp chết cũng phải đối đầu với ta."
"Bảo vệ quốc gia vốn là trách nhiệm của mọi ngươi, làm sao có thể đối nghịch với ngươi. Ngươi thân là thần tử mà lại có ý đồ mưu phản, là bất trung. Thân là thủ lĩnh của một địa phong mà lại phát động chiến tranh, là bất nghĩa. Một người đã bất trung mà còn bất nghĩa, ai cũng muốn gϊếŧ chết."
"Ngươi đúng là miệng lưỡi sắc bén, nhưng không biết cái miệng này của ngươi còn có thể nói được bao lâu."
Sắc mặt Đông Nam Vương không tốt lắm, nhưng gã vẫn không tức giận, người trước mặt vẫn còn hữu dụng với gã, "Ta cho ngươi một cơ hội suy nghĩ rồi hợp tác với ta, bằng không thì ta không dám đảm bảo tính mạng của ngươi với Sở tướng quân."
(Truyện chỉ có tại truyenwiki.com UynUyn)
Nói xong, Đông Nam Vương liền kêu dừng xe ngựa, để Lê Tử Ngôn ở chỗ này.
[Ký chủ, họ đã đi xa, có lẽ sẽ đóng quân ở đây.]
"Bọn họ có bao nhiêu người."
[ người với con ngựa.]
Đông Nam Vương có lẽ là sẽ ở chỗ này ẩn nấp lâu đây, sợ bị người phát hiện nên không dám truyền thư, cũng không mang theo nhiều người.
Bên ngoài trời đã tối, ngọn nến bên cạnh đã bị lấy đi, Lê Tử Ngôn chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn thấy vài đường nét mơ hồ.
Đêm khuya yên tĩnh, Đông Nam Vương ở bên ngoài nghỉ ngơi, Lê Tử Ngôn thì bị bịt miệng nằm trong xe ngựa, cậu đã một ngày không ăn gì, thân thể đã vô cùng suy yếu.
"Vương gia, tỉnh tỉnh!"
Bên tai hình như có người gọi cậu, Lê Tử Ngôn mở mắt ra, theo ánh sáng lập loè nhìn rõ người trước mắt
"......Văn Trúc?"
"Là ta."
Trên mặt Văn Trúc đeo một bộ râu lộn xộn, mặc y phục vải thô, cả người tiều tụy hơn rất nhiều, y lấy miếng vải trên miệng Lê Tử Ngôn ra, cởi trói hai tay Lê Tử Ngôn rồi lấy ra một cái màn thầu, "Vương gia, ăn một ít đi."
Trong tình huống này không thể lựa chọn, Lê Tử Ngôn ăn vài miếng, hơn phân nửa cái màn thầu đã vào bụng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"..."
Văn Trúc trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng, "Ngày đó Vương gia xảy ra chuyện, là do ta gây ra."
"Ta biết."
"Ngài biết sao?".
Lê Tử Ngôn gật đầu, cố nén tiếng ho khan trong cổ họng, "Trên người ngươi từ trước đến nay đều là hương hoa, nhưng hôm đó lại có mùi gỗ đàn hương, chắc là vì che đi vị đắng của nhuyễn cân tán."
"......"
"Hôm nay ngươi tới đây làm gì?"
"Cứu ngài."
Văn Trúc mím môi không dám nói quá lớn, trong ánh mắt tràn đầy thống khổ, sau khi biết Lê Tử Ngôn và Sở Hằng bị hoài nghi, trong lòng y không có sợ hãi mà chỉ có hối hận, y chỉ muốn giành một chỗ ở trong lòng Sở Hằng, chỉ muốn Sở Hằng đừng luôn nhìn Lê Tử Ngôn, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện mưu phản, cũng không nghĩ tới y sẽ hại bọn họ đến tình trạng này.
"Đông Nam Vương vẫn luôn ẩn nấp ở ngoài kinh thành, trong khoảng thời gian này ta giả vờ là dân phu nông thôn, đi theo bên cạnh bọn họ làm mã phu rồi đánh cắp cơ mật của bọn họ."
"Đông Nam Vương đã liên lạc với các tiểu quốc xung quanh để cùng có ý đồ công kích Đại Kim, hôm nay gã bắt ngài tới đây là vì muốn uy hiếp tướng quân, ép hắn đầu hàng. Dù không thể thành công thì cũng có thể quấy nhiễu Sở Hằng."
Động tác trên tay Văn Trúc tăng nhanh, bắt đầu cởi quần áo của mình, "Tướng quân rất coi trọng Vương gia, nếu thật sự để cho gã thành công thì sẽ xảy ra hậu hoạn. Lát nữa ngài đổi y phục với ta rồi lén lút chạy đi, đem tình báo nói cho Hoàng thượng, ta..."
Lê Tử Ngôn đè lại tay Văn Trúc, lắc đầu, "Không thể."
"Tại sao?! Nếu không làm thì sẽ muộn."
"Ta đi theo bọn họ, còn ngươi trở về kinh thành." Lời nói của Lê Tử Ngôn kiên định, ánh mắt càng sáng hơn.
"Đông Nam Vương không phải kẻ ngốc, ngày mai gã nhất định sẽ phát hiện, thân thể của ta cũng không còn chống đỡ được bao lâu, nếu bị gã phát hiện, ngươi chắc chắn sẽ sống không được, ta cũng sẽ bị bắt trở về. Cho dù ta chạy về thì người muốn gϊếŧ ta ở trong kinh thành rất nhiều, họ sẽ không tin lời ta nói."
"Ta..."
"Ta và Hoàn Chi sẽ không nói ra chuyện của ngươi nên sẽ không có người hoài nghi ngươi, khụ..."
Lê Tử Ngôn che miệng, trước ngực truyền đến một từng cơn đau đớn, "Hiện tại không phải lúc biểu tình đạt ý, ngươi cầm khối lệnh bài này đi đến phủ tướng quân tìm Định Viễn Hầu, hắn sẽ biết cách an bài."