Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

ôm chặt minh tinh lưu manh (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Uyên

Lục Tư Nhụy bị Đoạn Giai Tỷ làm mất mặt, với tính tình đại tiểu thư của cô đương nhiên sẽ không có khả năng lại xuất hiện ở trường quay để quấy rầy nữa, quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ khôi phục như lúc đầu, xích mích nhỏ ngày đó dường như chưa từng xảy ra.

Chỉ là quan hệ giữa hai người tuy vẫn tốt như lúc trước, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này không ai khác là đạo diễn Nhiếp, bộ phim đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, có lẽ chỉ cần chưa đầy nửa tháng nữa thôi là có thể quay xong. Mà đoạn này chính là lúc hai nhân vật chính bày tỏ tâm ý với nhau, tình đầu ý hợp sau đó hết truyện.

Ông nhìn hình ảnh xuất hiện trong màn hình, tuấn A mỹ O vô cùng xứng đôi, cho dù không nói lời nào thì ánh mắt hai người cũng mang theo lưu luyến triền miên cùng sự ăn ý.

Nếu hình ảnh này xuất hiện trong quá trình quay phim, đạo diễn Nhiếp tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi. Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế đá trang điểm, Đoạn Giai Tỷ thì ngồi bên cạnh cậu, mặc dù không nói lời nào, cũng không có cử chỉ gì nhưng lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người không thể có người thứ ba hòa nhập vào được.

"Thầy Đoạn, đừng nhìn em nữa."

"Thầy Lê đẹp vậy mà sao không cho anh nhìn?"

"..."

Lê Tử Ngôn cầm kiếm trong tay chọt chọt đầu gối Đoạn Giai Tỷ rồi mím môi cười trộm, "Em đẹp thì muốn nhìn phải thu phí."

"Thu phí như thế nào?"

"Liếc mắt một cái, tệ."

"Thầy Lê, quan hệ hai đứa mình tốt như thế mà không thể giảm giá à?"

Chuyên gia trang điểm cho Lê Tử Ngôn nghẹn cười đỏ mặt rời đi, Đoạn Giai Tỷ lập tức cọ tới, tay chống sau lưng Lê Tử Ngôn, nhìn qua giống như hắn ôm cậu vào lòng.

"Thầy Lê suy nghĩ lại đi mà, anh sẽ làm thẻ thành viên."

Lê Tử Ngôn bị Đoạn Giai Tỷ chọc cười, nhưng cứng rắn muốn làm vẻ mặt nghiêm túc.

"Không cần, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, không kiếm tiền."

Bộ dáng nhỏ bé này của cậu quá là đáng yêu, cho dù nghe không rõ cậu nói gì cũng làm cho người ta cảm thấy đây là một người cực kỳ ngoan.

"Anh Tử Ngôn, anh Đoạn, ở đây có canh đậu xanh, muốn uống một ít không?"

Tiểu Vương cầm hai chén canh đậu xanh đưa qua, Đoạn Giai Tỷ lẹ mắt cầm lấy, nhưng chỉ cầm có một chén.

"Một chén là đủ rồi."

"......Ồ, được rồi."

Tiểu Khả còn muốn hỏi hai người sao uống đủ một chén nhưng đã bị Tiểu Vương kéo đi, hai người đem canh đậu xanh chia cho những nhân viên khác trong đoàn phim rồi đứng ở cách đó không xa, chưa đợi Tiểu Khả mở miệng thì Tiểu Vương đã đưa tay chỉ chỉ qua chỗ kia.

Theo hướng tay của Tiểu Vương nhìn qua, vẻ mặt của Tiểu Khả đột nhiên cứng lại, sau đó hơi ửng hồng, "Thấy rồi, cám ơn."

Lê Tử Ngôn đang cầm canh đậu xanh uống một hớp nhỏ, Đoạn Giai Tỷ ở bên cạnh dường như đã nói cái gì đó, Lê Tử Ngôn liếc nhìn rồi cái chén trong tay bị người kia lấy đi. Đoạn Giai Tỷ không do dự đặt môi lên chỗ vừa uống của Lê Tử Ngôn, uống một hớp.

Không có tiếp xúc cơ thể, không có lời nói tán tỉnh nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có chút mặt đỏ tim đập.

Bầu không khí của đoàn phim rất tốt, mà bầu không khí giữa hai người lại quá mập mờ, cho dù không có công khai nói rõ cũng có thể nhìn ra được quan hệ bất thường giữa hai người, nhưng cũng may người trong đoàn phim không có lắm miệng, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Lại qua thêm nửa tháng, Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ rốt cuộc cũng đã đến cảnh quay cuối cùng, quá trình quay phim kéo dài bốn tháng rốt cục cũng kết thúc, bọn họ đóng máy.

"Cảnh của [Ngự Phong], cut!"

"Chúc mừng đóng máy!"

Lê Tử Ngôn muốn từ trong vòng tay Đoạn Giai Tỷ đứng lên, sắc mặt có hơi tái nhợt, vết máu tung toé trên mặt cậu có vẻ đặc biệt thê lương. Cậu giật giật nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của Đoạn Giai Tỷ, người ôm cậu dường như vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, ngay cả những giọng nói chúc mừng đóng máy ở xung quanh cũng không nghe thấy.

"Thầy Đoạn? Anh không sao chứ?"

Đoạn Giai Tỷ vẫn không lên tiếng, nhưng lại dùng sức ôm chặt Lê Tử Ngôn.

Mọi người xung quanh cũng phát hiện có điều gì đó không đúng, đạo diễn Nhiếp đi lên trước nhẹ giọng nói, "Tiểu Đoạn Nhi chắc vẫn chưa thoát vai, Tiểu Lê ở bên cạnh nó một lát đi, ngày mai chúng ta lại tổ chức tiệc đóng máy."

Mọi người đều là người trong giới giải trí, ít nhiều cũng biết một chút chuyện liên quan đến nhập thoát vai, nên lúc này cũng có thể hiểu được trạng thái của Đoạn Giai Tỷ.

Cảnh họ vừa quay cũng là kết cục cuối cùng của quyển sách, nhân vật do Lê Tử Ngôn thủ vai đã vì Đoạn Giai Tỷ mà chết.

"Thầy Đoạn, chúng ta trở về nghỉ ngơi một lát được không?"

Đoạn Giai Tỷ không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm Lê Tử Ngôn, thuận theo Lê Tử Ngôn đứng lên, nhưng vẫn không buông tay ra.

"Anh Đoạn..."

Lê Tử Ngôn lắc đầu với Tiểu Vương, Tiểu Vương hiểu rõ đưa hai người vào phòng nghỉ.

Sau khi thay xong quần áo, Đoạn Giai Tỷ vẫn không buông Lê Tử Ngôn ra, cũng may mọi người đều hiểu nên cũng không ai vây xem.

Hai người cùng nhau trở về khách sạn rồi vào phòng Đoạn Giai Tỷ, Tiểu Vương và Tiểu Khả tinh ý tự mình đi ăn cơm, cũng thuận tiện chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Hai người xác định quan hệ cũng chỉ mới nửa tháng, nhưng cảm giác ăn ý cùng thoải mái khi ở chung lại giống như là bản năng bẩm sinh, khiến Đoạn Giai Tỷ càng muốn đòi hỏi nhiều thêm.

Mà Lê Tử Ngôn cũng cảm thấy như vậy, cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng cậu khao khát, càng làm cho cậu cảm thấy không cách nào dứt bỏ.

Đoạn Giai Tỷ thay đổi tư thế nhưng vẫn ôm Lê Tử Ngôn như trước, đầu óc hắn đã tỉnh táo, biết mình là ai, cũng biết tất cả đều là giả. Nhưng hắn vẫn không thể kiểm soát được.

Vừa rồi Lê Tử Ngôn ở trong vòng tay hắn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đã thật sự mất đi hơi thở, như thể bóng dáng kia sắp biến mất. Trong đầu hắn không biết vì sao lại không khống chế được xuất hiện hình ảnh bóng dáng gầy gò của Lê Tử Ngôn chậm rãi ngã xuống, mà bản thân hắn lại không ở bên cạnh Lê Tử Ngôn, không ôm được thân thể tàn phế kia.

Sức lực trên người càng ngày càng chặt, từ phía sau toả ra một hương thơm rượu vang nồng đậm, êm dịu nhưng lại tràn ngập tính công kích, bao quanh mùi trà nhẹ nhàng, bảo vệ ở trong đó, không để cho Lê Tử Ngôn bị tin tức tố công kích.

Lê Tử Ngôn ngay từ đầu đã hiểu rõ thiết lập của thế giới này, hơn nữa còn từng trải qua một kỳ phát tình nên có thể hiểu được tình huống hiện tại của Đoạn Giai Tỷ, ánh mắt cậu run rẩy, quay người lại ôm lấy Đoạn Giai Tỷ:

"Thầy Đoạn, anh đến kỳ mẫn cảm."

"Ừ..." Đoàn Giai Tỳ đáp một tiếng, kéo lên một nụ cười.

"Bé cưng, em có biết bây giờ rất nguy hiểm không?"

"Có thể không?"

Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng xoa dịu lưng Đoạn Giai Tỷ, giọng nói nhẹ nhàng, "Anh sẽ không làm em đau."

"Tin tưởng anh là Liễu Hạ Huệ?"

Thời kỳ mẫn cảm cũng không dễ chịu, cảm xúc dao động của Đoạn Giai Tỷ trực tiếp khiến pheromone của hắn rối loạn, cơn đau đớn trong đầu khi đến kỳ mẫn cảm cùng cảnh tượng vừa rồi quấy nhiễu đến rối loạn, đau đến mức khiến người ta buồn nôn.

Lê Tử Ngôn ôm lấy Đoạn Giai Tỷ, đặt cằm lên vai hắn, phóng ra hương trà nhẹ dịu.

"Em chỉ tin anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio