Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

ôm chặt minh tinh lưu manh (17)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Uyên

Ngâm mình trong nước biển hơn hai tiếng đồng hồ, lại bị gió lạnh mưa to thổi qua, cho dù là một Alpha thân thể cường tráng e là cũng không chịu nổi, huống chi Lê Tử Ngôn chỉ là một Omega có tố chất thân thể còn kém hơn.

Buổi tối hôm đó Lê Tử Ngôn liền phát sốt, Tiểu Khả dù sao cũng là beta, cũng không thể ở chung phòng với Lê Tử Ngôn nên không biết được tình huống của Lê Tử Ngôn, trời cũng đã muộn, sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên Lê Tử Ngôn chỉ uống thuốc rồi quấn chăn đi ngủ, ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho Đoạn Giai Tỷ.

Cậu vẫn chưa biết Tiểu Khả đã lén gửi ảnh của mình cho Tiểu Vương và Đoạn Giai Tỷ, cũng không biết Tiểu Khả đã lén lút kể những việc mà cậu phải chịu đựng trong khoảng thời gian này cho Đoạn Giai Tỷ, chờ đến khi cậu mở mắt ra đã cảm thấy mình được ôm trong vòng tay rắn chắc, vừa ấm áp vừa yên tâm.

"......Anh Đoạn?"

Lê Tử Ngôn bị sốt đến mơ màng, lời nói ra cũng mang theo giọng mũi, thân thể lại theo bản năng chui vào nguồn nhiệt ấm áp, đầu còn nhẹ nhàng cọ cọ.

Đoạn Giai Tỷ bị bộ dáng lưu luyến này của Lê Tử Ngôn khiến trong lòng ngứa ngáy, nhưng phần lớn vẫn là đau lòng. Sáng sớm hắn đã chạy như ngựa đến khách sạn, đợi Tiểu Khả mở cửa ra mới phát hiện người trên giường đang phát sốt, khuôn mặt đỏ bừng, cả người đều nóng bừng.

Trong trường hợp này không còn biện pháp nào, Đoạn Giai Tỷ thay quần áo cho Lê Tử Ngôn rồi bế Lê Tử Ngôn rời khỏi khách sạn. Hôm qua đạo diễn xem cảnh quay cả đêm, buổi sáng vừa mới chợp mắt thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, đi ra nhìn xem thì cũng sốt ruột theo, nhìn bóng lưng Đoạn Giai Tỷ ôm Lê Tử Ngôn rời đi, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.

"Có khó chịu không? Em có muốn ăn gì không?"

Lê Tử Ngôn ngủ đến giữa trưa, cả người yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, môi khô đến tróc da.

Đoạn Giai Tỷ lại phát hiện mình không hề ghét bỏ Lê Tử Ngôn mà chỉ cảm thấy đau lòng, nhướn người hôn lên môi Lê Tử Ngôn.

"Không sao...anh Đoạn, sao anh lại tới đây..."

Có lẽ là do vẫn chưa tỉnh táo nên giọng nói của Lê Tử Ngôn rất mềm mại, nói chậm từ từ, càng thêm đáng yêu.

"Bé ngốc, sao không nói cho anh biết? Anh kêu Tiểu Vương đi mua cơm rồi, lát nữa sẽ quay lại."

"Cám ơn anh Đoạn."

Đoạn Giai Tỷ đỡ Lê Tử Ngôn từ trên giường dậy dựa vào đầu giường, đưa tay vuốt ve hai má Lê Tử Ngôn, trong lòng mềm nhũn.

"Đồ ngốc, anh là bạn trai của em, có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ bảo vệ em."

"Nhưng mà...em sợ gây thêm phiền phức cho anh Đoạn."

Lê Tử Ngôn cười khổ, trên mặt có chút thương cảm, "Thật ra cô ấy rất tốt, em luôn muốn làm bạn với cô ấy. Nhưng cô ấy dường như không thích em và cũng hiểu lầm em nữa."

"Chuyện của em không bao giờ là phiền phức với anh. Chuyện này không phải lỗi của em."

Đoạn Giai Tỷ cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng và cảm giác thế này với Lê Tử Ngôn, chỉ cảm thấy khi hắn ở trước mặt Lê Tử Ngôn, những suy nghĩ này xuất hiện một cách tự nhiên.

Nó giống như là một bản năng của cơ thể và linh hồn của hắn, mà hắn cũng không cưỡng lại được cảm giác này, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.

Khuôn mặt Lê Tử Ngôn vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt hoa đào cũng sưng lên, trông thật đáng thương. Nghĩ đến thủ phạm khiến Lê Tử Ngôn biến thành bộ dạng này và những lời Tiểu Khả nói với hắn đêm qua, trong ánh mắt Đoạn Giai Tỷ đều là sương mù.

"Anh và cô ấy không có gì cả, nếu không phải vì gia đình thì anh cũng không cho cô ấy tùy hứng làm loạn đến bây giờ."

Đoạn Giai Tỷ thở dài một hơi, nói cho cùng vẫn là lỗi của hắn, nếu hắn không quan tâm đến thể diện trong nhà tha cho Lục Tư Nhuỵ thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện thế này.

"Chuyện này là lỗi của anh, thực xin lỗi em."

"Anh Đoạn đừng nói vậy."

Lê Tử Ngôn liên tục lắc đầu, cắn chặt môi dưới, ánh mắt lóe lên liếc mắt nhìn đối phương rồi cúi đầu, nhìn qua có chút suy sụp.

"Anh tốt như thế nên cô ấy thích anh cũng là chuyện bình thường, hơn nữa....hơn nữa thật ra em rất hâm mộ cô ấy, thật may mắn khi có thể lớn lên với anh Đoạn, hiểu rõ cuộc sống của anh Đoạn..."

Lời nói của Lê Tử Ngôn khiến Đoạn Giai Tỷ vừa cảm thấy mềm lòng vừa chua xót, ngồi xuống ôm Lê Tử Ngôn vào trong ngực, hôn lên mắt và môi Lê Tử Ngôn.

"Là anh may mắn nên mới có thể gặp được bạn nhỏ đáng yêu thế này."

Tiểu Khả với Tiểu Vương quay về rất nhanh, mang thuốc vừa mua ở trung tâm thành phố vội vàng chạy về phòng bệnh.

Vừa vặn Lê Tử Ngôn cũng rửa mặt xong, được Đoạn Giai Tỷ ôm vào lòng đút từng muỗng cháo.

Thuốc cảm đều có tác dụng an thần, Lê Tử Ngôn sau khi ăn xong liền cảm thấy mơ màng, Đoạn Giai Tỷ âm thầm phóng ra pheromome xoa dịu giấc ngủ của Lê Tử Ngôn.

Cửa phòng bệnh mở ra, Tiểu Khả và Tiểu Vương đang ngồi ở bên ngoài phòng bệnh lập tức đứng lên chào hỏi Đoạn Giai Tỷ.

"Tiểu Khả ở lại canh chừng Ngôn Ngôn, Tiểu Vương theo anh đến đoàn phim."

"Anh Đoạn?"

"Lần trước có lẽ anh nói chưa đủ rõ, lúc này phải để cho cô ta biết mình là thứ gì."

Tiểu Vương cùng Tiểu Khả liếc nhìn nhau rồi nuốt một ngụm nước miếng, ở thế giới này có một quy tắc ngầm, đó chính là cấp bậc của pheromone, áp chế cấp bậc pheromone là có thể làm cho bọn đầu hàng cùng run rẩy.

Đoạn Giai Tỷ luôn không có hứng thú với bất cứ việc gì, khuôn mặt lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm, chỉ có khi ở chung với Lê Tử Ngôn mới vừa lẳng lơ vừa lưu manh, cũng chưa từng nổi giận, lúc này bọn họ mới ý thức được người trước mặt là một Alpha chất lượng cao, pheromone có thể làm cho người ta sợ hãi.

Bệnh viện cách đoàn phim chỉ nửa tiếng lái xe, Đoạn Giai Tỷ đội mũ và kính râm, lạnh lùng đi vào trường quay, vừa lúc đạo diễn đang chỉ dạy kịch bản, mà người hắn muốn tìm cũng có mặt.

Bản thân Đoạn Giai Tỷ là một người chói mắt, sau khi đi vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, đạo diễn ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt Đoạn Giai Tỷ, trong lòng liền lộp bộp.

"Đạo diễn, đột nhiên lại đến đây, thật ngại quá."

Đôi môi Đoạn Giai Tỷ kéo lên một độ cong nhưng không hề có ý cười, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy run rẩy, không hiểu sao lại hoảng sợ.

Đặc biệt là Lục Tư Nhụy ở bên kia, hôm qua cô lăn lộn Lê Tử Ngôn đến mức phải vào bệnh viện nên cô cũng sẽ không cho rằng Đoạn Giai Tỷ là đến thăm cô.

"Đạo diễn, tôi có một chút chuyện muốn nói với nữ chính của ngài, không biết có thể mượn một ít thời gian của mọi người hay không."

Vẻ mặt đạo diễn trở nên phức tạp rồi gật đầu, ông đã đoán được mục đích đến đây của Đoạn Giai Tỷ, nếu đối phương đã đưa ra một bậc thang để lén giải quyết, thì ông cũng sẽ không biết điều.

Nhưng Lục Tư Nhụy lại không nghĩ như vậy, oán hận hừ một tiếng rồi ôm cánh tay quay đầu, cô biết Đoạn Giai Tỷ đến hỏi tội mình, nhưng đối phương không có chứng cứ, hơn nữa ngày hôm qua cũng không phải cô quay phim, có thể làm gì được cô?

"Có chuyện gì thì anh cứ nói ở đây, nam A nữ O, ai biết anh có làm cái gì hay không?"

Thật ra Lục Tư Nhụy vẫn còn tự cao, cô ỷ vào hai người là "tình cũ" nên chắc chắn Đoạn Giai Tỷ sẽ không làm gì mình.

Nhưng cô lại quá coi trọng bản thân mình.

"Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ nói thẳng, Lục Tư Nhụy, cô làm gì thì trong lòng cô biết rõ, nếu cô dám bắt nạt em ấy một lần nữa, tôi nhất định sẽ cho cô hối hận."

"Đừng tưởng chuyện mình làm không ai biết, chỉ cần tôi muốn thì nhà mấy người cũng không làm được gì đâu."

Pheromone ngập đầu áp chế xuống khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy ngột ngạt, Lục Tư Nhuỵ bị tập trung áp chế sắc mặt lập tức tái nhợt, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, ánh mắt không thể tin được ngã xuống mặt đất.

"Nếu có lần sau thì không chỉ có như vậy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio