Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyên
Vào mùa hè năm thứ hai của dân quốc.
Mưa to suốt đêm, trời vừa tờ mờ sáng, cây cối trong đình viện còn mang theo sương sớm và hơi nước, trong không khí thoang thoảng mùi đất ẩm. Nhưng lúc này phía sau sân khấu lại rất náo nhiệt.
Hai tay nam sinh nhỏ bưng một thao nước ấm, trên vai vắt một cái khăn mặt, giẫm lên vũng nước nhỏ dưới đất đi về phía đông của nhà hát. Âm thanh vũng nước dưới đất đặc biệt vang dội, tiếng đạp nước cũng đặc biệt rõ ràng. Trên đường thỉnh thoảng bắt gặp vài học sinh đi luyện tập đều vừa ngáp vừa chào hỏi Thạch Đầu.
Thạch Đầu cầm đồ trong tay nên không thể cử động, chỉ có thể gật đầu mỉm cười đi tới cửa căn phòng phía đông, hắng giọng, "Thưa ngài, ngài dậy chưa?"
"Dậy rồi, vào đi." Trong phòng truyền ra một giọng nói dịu dàng, vừa ấm áp vừa mềm mại, âm thanh trong trẻo đặc biệt êm tai. Thạch Đầu mỉm cười dùng cơ thể đẩy cửa vào.
"Em đã kêu người chuẩn bị bữa sáng cho ngài rồi."
"Không phải đã bảo em nghỉ ngơi thật tốt à, em không cần phải làm chuyện này."
Người trong phòng xoay người thấy dáng vẻ của Thạch Đầu liền nhíu mày, cũng hơi bất đắc dĩ, "Sao không ngủ thêm?"
Thạch Đầu lắc đầu xua tay, xấu hổ cười cười, "Ngài để em làm gì đó cho ngài đi."
Lê Tử Ngôn hiểu ý của đứa nhỏ này nên không nói nhiều nữa, đi tới trước mặt Thạch Đầu xoa đầu y.
Cậu nhóc bị xoa đầu đến đỏ mặt, xoay người gãi đầu cười haha. Không trách y quá ngượng ngùng mà do diện mạo của Lê Tử Ngôn quá đẹp. Gò má hơi nhỏ nhưng gương mặt lại rất cân đối, đôi lông mày lá liễu đặc biệt thanh tú nhưng lại đặc biệt phù hợp. Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt phượng hơi cong lên, thật sự càng thêm nhiều phần mềm mại.
"Tiểu Thạch Đầu, tôi luyện tập xong mới ăn sáng, em ăn trước đi."
"Em đi với ngài." Tiểu Thạch Đầu nhìn Lê Tử Ngôn, ánh mắt hơi lo sợ bất an, Lê Tử Ngôn nhìn đôi mắt ngây thơ của đối phương cuối cùng vẫn gật đầu.
Cậu có thể hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của Thạch Đầu. Cách đây một thời gian cậu đã cứu Thạch Đầu ở vùng ngoại ô, thôn bọn họ bị người Nhật tấn công gϊếŧ sạch. Y trốn trên núi mới thoát được, hôm đó Lê Tử Ngôn lên núi đi chơi với các anh chị trong Lê Viên nên mới kịp thời cứu y.
Thạch Đầu ở một mình không có người thân nên Lê Tử Ngôn mềm lòng đưa y về Lê Viên. Chẳng qua do ăn nhờ ở đậu nên dù Lê Tử Ngôn đối xử tốt với Thạch Đầu thế nào thì trong lòng Thạch Đầu vẫn luôn làm đúng bổn phận của mình.
"Tiểu Thạch Đầu không nghe lời tôi nói à?"
"Không phải! Em nghe lời ngài nói!"
"Vậy thì ăn sáng trước đi, Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ phải phát triển khỏe mạnh, tôi luyện tập xong sẽ ăn sau."
Lê Tử Ngôn mỉm cười khiến mặt Tiểu Thạch Đầu càng đỏ hơn, thấy đối phương gật đầu, cậu mới cười lau khô nước trên mặt sau đó dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài.
Luyện giọng, giãn gân, dáng người mảnh mai của Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng lướt trong sân hấp dẫn không ít tầm mắt của các học trò, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong Lê Viên nhưng tuổi nghề lại lớn nhất trong bọn họ, rất nhiều người đều phải gọi cậu một tiếng anh. Mà cậu cũng là người có tài năng và thu nhập tốt nhất. Từ nhan sắc, giọng hát cho đến dáng người chính là được trời thương.
Cố tình cậu còn siêng năng chưa bao giờ lười biếng, cũng được luyện tập một cách bài bản, đừng thấy mới hai mươi nhưng đã rất nổi tiếng trên thành. Có không ít người thích xem kịch đều đến Lê Viên, cho dù vé rất khó mua thì vẫn muốn nghe Lê Tử Ngôn hát hí kịch, nhưng cũng có người coi trọng gương mặt này của Lê Tử Ngôn đều mang ý nghĩ không tốt.
Luyện tập xong, Lê Tử Ngôn thay trường bào ngồi trong phòng ngủ ăn sáng, buổi chiều cậu có một vở hí kịch nên phải giữ sức khoẻ cho tốt.
trường bào
"Em nghe nói quân phiệt nhà họ Hàn mới trở về hôm qua."
"Hả? Quân phiệt nhà họ Hàn?"
"Dạ đúng, chính là đại soái của nhà họ Hàn!"
Khi Thạch Đầu nhắc tới đại soái Hàn hai mắt đều sáng bừng, dù sao nhà họ Hàn cũng là quân phiệt máu mặt của tỉnh thành, thử hỏi ai không biết Bắc có Hàn Nam có Lý, miền Bắc được bình yên cũng là nhờ có đại soái Hàn chống lại Đế quốc Nhật ở Mãn Châu.
"Hôm qua lúc em trên đường mua đồ ăn có nghe bọn họ nói đại soái Hàn mới từ phía nam trở về, hôm nay sẽ dẫn bà cụ Hàn tới nghe hí kịch."
Động tác trang điểm của Lê Tử Ngôn không ngừng nhưng rũ mi mắt xuống, không biết tại sao khi Tiểu Thạch Đầu vừa nhắc tới chữ "Hàn", trái tim cậu lại run rẩy một cách khó hiểu, luôn cảm giác dường như cậu quen biết với đại soái Hàn này, nhưng bất kể là ký ức của cơ thể này hay là của cậu thì đều không có bóng hình nào liên quan đến đại soái Hàn.
Trong lòng khẽ cười, Lê Tử Ngôn bất lực với suy nghĩ của mình, tiếp tục động tác.
"Vậy em nhớ nói cho người phục vụ, đây là quân phiệt cũng là anh hùng của chúng ta, không thể làm người ta mất hứng bỏ về được."
"Đương nhiên rồi, em thấy mọi người đã sớm chuẩn bị, ngài cứ yên tâm."
Lê Tử Ngôn nhẹ gật đầu, mím son môi vào khăn giấy, đôi môi kia càng thêm mềm mại.
Khoảng giờ chiều, vở kịch mọi người mong chờ rốt cục cũng mở màn, phía dưới sân khấu chật kín người, bên cạnh bàn trà cũng bị vây kín, nếu không phải Lê Viên của bọn họ đã có quy định thì chỉ sợ còn có người qua đường định trèo tường vào nghe kịch.
Ngay phía dưới sân khấu có một bàn bát tiên bằng gỗ đàn hương, trên bàn đặt một ấm trà, một dĩa hạt dưa và một mâm bánh kẹo được bày biện khá tinh tế. Trong đám đông ồn ào, ngoài cửa xuất hiện vài người.
Dễ thấy nhất chính là người đàn ông mặc quân phục màu xám đậm, thắt lưng rộng bằng bàn tay lộ ra dáng người săn chắc, giày ủng đen ôm lấy bắp chân thon dài thẳng tắp, đôi mắt không bị che khuất dưới mũ đặc biệt sắc bén mang theo khí chất lạnh lẽo.
Mấy cô gái núp ở phía sau sân khấu nhìn xương quài hàm đẹp trai của hắn đều lặng lẽ đỏ mặt.
Người đang ông đỡ bà cụ bên cạnh ngồi xuống cái bàn ở giữa, đợi đến khi bà cụ ngồi mình mới ngồi xuống bên cạnh bà, mọi người đều biết đây chính là đại soái Hàn —— Hàn Tri Dao. Bà cụ bên cạnh hắn chính là lão phu nhân của nhà họ Hàn, cũng chính là bà nội của Hàn Tri Dao.
Người của Lê Viên dâng trà cho Hàn Tri Dao và bà cụ rồi mới đứng sang một bên, kính cẩn nói, "Mời đại soái Hàn và lão phu nhân Hàn chờ một lát, vở kịch của chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu."
"Ha ha ha không gấp không gấp, nhưng nói với ngài Ngôn là đừng lo lắng, cũng đừng hối cậu ấy, tôi rất mong được xem cậu ấy diễn!"
"Được ạ." Người nọ gật đầu, gương mặt hớn hở chào hai người rồi đi vào hậu trường.
Lê Tử Ngôn đã hoá trang xong, phấn đậm trên mặt cũng không che đi được sắc đẹp của cậu mà ngược lại còn khiến cho nhân vật này càng thêm có hồn.
"Ngài Ngôn, đã đến lúc lên sân khấu rồi."
"Hiểu rồi, tôi lên ngay đây."
Editor: Lần đầu edit thể loại dân quốc nên không biết dùng từ sao cho vừa thuần Việt vừa có không khí dân quốc nên mng thấy chỗ nào kh phù hợp cứ góp ý nhé ^^