Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyên
Bởi vì chuyện đám người Nhật Bản này mà tâm trạng của Hàn Tri Dao cũng không được tốt, hắn muốn gặp Lê Tử Ngôn nhưng vẫn còn quá nhiều việc khiến hắn chỉ có thể bất lực.
Lần này người Nhật đến đây chỉ là thăm dò nên không khó đối phó nhưng lại mang đến khá nhiều phiền phức, Hàn Tri Dao xoa trán thở dài một hơi.
Bên này hắn buồn bực thì bên Lê Tử Ngôn cũng không ổn, cậu là diễn viên trong thành nên danh tiếng cũng không cần nói tới, ngay cả tờ báo vừa xuất hiện trong thành cũng từng đưa tin của cậu nên cậu cũng thân với ông chủ tòa soạn.
Tiểu Thạch Đầu vội vàng chạy tới nói ông chủ tòa soạn tới tìm cậu còn cho cậu xem một bản thảo.
Nội dung bản thảo không có gì khác, đơn giản là nói [Đại sứ của Nhật Bản đến thăm, có khi nào Hàn Tri Dao sẽ thiết lập quan hệ ngoại giao với Nhật Bản?]
Gần như ngay khi nhìn thấy nội dung, Lê Tử Ngôn liền biết vì sao lâu như vậy mà Hàn Tri Dao lại không tới, cậu nghiêm túc nhìn ông chủ tòa soạn, "Ngài Trình, bài này xuất bản chưa?"
"Vẫn chưa, ngài yên tâm, tuy tôi là thương nhân nhưng tốt xấu gì cũng từng đọc sách nên hiểu rõ chuyện nào hợp lý, người nào đúng sai, ta chỉ sợ bài này sẽ gây bất lợi cho đại soái. Mấy lần trước đến nghe kịch, tôi thấy ngài và đại soái có quen biết nên mới đến đây bàn bạc với ngài."
Lê Tử Ngôn gật đầu nói một tiếng cảm ơn, "Làm phiền ngài Trình rồi, chuyện này tôi sẽ nói rõ với đại soái."
"Vậy là được rồi."
Người thật sự thông minh sẽ không vì một chuyện chưa rõ mà suy đoán, sau khi tiễn ngài Trình đi, Lê Tử Ngôn nhíu mày nhìn bản thảo trong tay.
"Ngài ơi."
"Sao vậy?"
"Lúc nãy em đi ra sân thấy bên ngoài có vài người nói muốn gặp ngài."
"Gặp tôi?"
Lê Tử Ngôn nhíu mày, hình như hôm nay có hơi nhiều người tới tìm cậu rồi, "Là ai?"
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, nhăn mũi, "Không biết, mặc âu phục, nhưng cách họ nói chuyện rất kỳ lạ, không giống người trong thành, em nghe họ nói gì mà đau, đau bên phải hay là đau bên trái?"
Không giống người trong thành...Sato...
Sato (佐藤): họ phổ biến ở Nhật
Từ to (藤) phát âm giống từ đau (疼痛): /téng/
Trong lòng Lê Tử Ngôn có một suy đoán, vẫy tay với Tiểu Thạch Đầu, "Em ra đó nói với bọn họ là tôi bị cảm lạnh, không gặp được."
"Dạ, em đi ngay!"
Tiểu Thạch Đầu luôn nghe theo Lê Tử Ngôn, ở trong mắt y dù Hàn Tri Dao là tấm gương sáng nhưng cũng không thể sánh bằng vị trí của Lê Tử Ngôn trong lòng y, cho nên nghiêm túc gật đầu cũng không hỏi nguyên nhân.
Tiểu Thạch Đầu đi về phía trước vừa lúc đụng phải người trông cửa tới tìm Lê Tử Ngôn, lúc thấy Tiểu Thạch Đầu vội vàng gọi y lại.
"Tiểu Thạch Đầu, ngài Ngôn có ở trong phòng không? Có khách quý đến tìm ngài ấy."
"Khách quý, ai vậy?"
Người nọ xua tay, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, "Cậu không biết đâu, là người chúng ta không thể chọc."
"Không phải là tôi không cho mà ngài ấy đang bị cảm lạnh, vừa mới nói chuyện với ngài Trình xong đã đi nghỉ rồi."
"Hả?!" Sắc mặt người nọ trắng bệch nhưng cũng không thể gặp Lê Tử ngôn, đành phải đi ra cửa nói rõ tình huống với mấy người kia.
Tiểu Thạch Đầu trốn ở phía sau hòn non bộ thấy vẻ mặt thay đổi của mấy người kia, cho đến khi đám người kia rời đi mới trở về phòng Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn đã thay đồ nữ nhưng không phải sườn xám, trên mặc áo trường bào tay bó, dưới mặc váy xoè, trang sức cũng đơn giản hơn rất nhiều, tuy quần áo không lộng lẫy nhưng lại giống như một tiểu thư đài các.
"Ngài ơi?" Tiểu Thạch Đầu ít khi thấy Lê Tử Ngôn mặc đồ nữ cho nên có chút kinh ngạc.
"Tiểu Thạch Đầu, canh giữ trong phòng, đóng cửa không cho ai vào. Tôi ra ngoài sẽ về ngay."
"Ai!"
Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn che nửa mặt, cầm theo hộp đồ ăn từ cửa sau đi ra ngoài.
Trên đường có xe kéo, Lê Tử Ngôn lên xe sai người kéo cậu đến con phố ở cửa sau quân bộ, rồi xuống xe cẩn thận đi qua.
Cậu ăn mặc mộc mạc lại mang theo hộp đồ ăn nên mọi người tưởng cậu là vợ đến đưa cơm cho chồng nên cũng không khiến người khác chú ý.
"Tôi có việc muốn tìm phụ tá Lưu, không biết có thể báo một tiếng không."
Quân nhân kia liếc nhìn Lê Tử Ngôn, bọn họ đều là người được Hàn Tri Dao huấn luyện, sẽ không ỷ thế hiếp người nhưng cũng sẽ không dễ dàng cho người vào.
"Cô chờ ở đây, tôi đi thông báo một tiếng."
"Làm phiền anh rồi ."
Người nọ gật đầu rồi sai người đi hỏi, không bao lâu phụ tá Lưu đã đi ra.
"Xin hỏi cô gái này..."
Lê Tử Ngôn giơ tay cởi khăn che mặt, gật đầu, "Là em đây phụ tá Lưu."
"Ngôn!"
Phụ tá Lưu đúng lúc ngừng nói, đáy mắt thoáng hiện lên khiếp sợ, dẫn Lê Tử Ngôn đi vào, y còn tưởng là người ở dinh thự Đại Soái nhưng không ngờ lại là Lê Tử Ngôn, "Sao ngài Ngôn lại tới đây?"
"Em có việc quan trọng muốn nói với mọi người, Tri Dao có ở đây không?"
"Đại soái đang ở văn phòng, tôi dẫn ngài vào."
"Cảm ơn."
Phụ tá Lưu xua tay rồi dẫn Lê Tử Ngôn đi tìm Hàn Tri Dao.
Cửa bị gõ, Hàn Tri Dao không ngẩng đầu lên, "Vào đi."
Lê Tử Ngôn đi tới trước mặt Hàn Tri Dao, vạt áo trên người đập vào mắt Hàn Tri Dao, hắn nhíu nhíu mày ngẩng đầu, vẻ mặt lại trở nên kinh ngạc.
"Tử Ngôn?! Sao em..."
"Tri Dao."
Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Tri Dao đi tới bên cạnh mình, vẻ mặt cũng không được vui vẻ, "Tri Dao, lần này em tới là có việc muốn nói với anh."
Cậu từ trước ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Hàn Tri Dao, "Hôm nay ông chủ toàn soạn ngài Trình tìm em đưa cho em cái này, anh xem đi."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Tử Ngôn, Hàn Tri Dao nhận lấy tờ giấy, càng đọc sắc mặt càng tối, hắn đưa tờ giấy cho phụ tá Lưu, vẻ mặt của phụ tá Lưu cũng không tốt.
"Chuyện này! Đại soái, ai viết vậy?!"
"Không biết, là thư nặc danh." Lê Tử Ngôn lắc đầu rồi nói tiếp, "Em nghĩ là có người đang nhắm vào Tri Dao."
Có quân phiệt chướng mắt lẫn nhau, hơn nữa Hàn Tri Dao còn quá trẻ đã canh giữ được tỉnh thành, không ít người coi hắn như là một mối đe doạ.
Nếu bản thảo này được gửi đi thì rất dễ ảnh hưởng đến hình ảnh của Hàn Tri Dao trong trái tim của người dân, và điều này cũng sẽ tạo cơ hội cho người Nhật.
"Còn có một chuyện, hôm nay có mấy người tới tìm em, Tiểu Thạch Đầu nói trong đó có một người tên Sato, em nghi bọn họ là người Nhật."
"Bọn họ tới tìm em?!" Giọng nói của Hàn Tri Dao lập tức trở nên tàn nhẫn.
"Ừm, nhưng em không có gặp bọn họ."
Mọi chuyện dần trở nên phức tạp, đám người Nhật tới tìm Lê Tử Ngôn làm gì? Hàn Tri Dao nhíu mày, vẻ mặt u ám.
Lê Tử Ngôn nhìn mà đau lòng, đi về phía trước vài bước đưa tay nắm lòng bàn tay Hàn Tri Diêu.
"Tri Dao, chuyện rất nghiêm trọng sao? Hay để em gặp họ xem họ có ý gì."
"Không được, em không được mạo hiểm."
Hàn Tri Dao từ chối đề nghị này, nhìn Lê Tử Ngôn, "Mấy ngày nay đừng ra ngoài, cũng đừng đến gặp tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
"......Dạ."