Editor: Uyên
"Mọi người ngồi đi." Thái độ của Hàn Tri Dao không nóng không lạnh, người hầu bên cạnh rất tinh mắt, lại rót trà sau đó đứng sang một bên.
Lê Tử Ngôn đã đỡ bà cụ về phòng, những vấn đề chính trị này bọn họ vẫn nên phải tránh đi, cũng giảm bớt phiền phức cho Hàn Tri Dao.
Đoàn người ngồi trên sô pha cười cười với Hàn Tri Dao, "Ngưỡng mộ tên tuổi của đại soái Hàn đã lâu, chúng tôi ở chính phủ phương Nam không ít lần nghe đến danh tiếng của ngài."
"Mọi người quá khen rồi, chắc hôm nay đến đây không chỉ nói chuyện thôi chứ?"
Vẻ mặt Hàn Tri Dao không thay đổi, ngẩng đầu nhìn đám người một cái, cười cười, "Mọi người cũng không cần lòng vòng, đều xuất thân là quân nhân vậy thì cứ thẳng thắn vào vấn đề."
"Chuyện này...quả nhiên đại soái Hàn là người rộng lượng, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không vòng vo nữa, tổng thống của chúng tôi biết hôm nay đại soái Hàn thắng lợi trở về nên đặc biệt bảo chúng tôi tới đây bàn bạc vài chuyện quốc gia với ngài."
"Chuyện quốc gia?"
Người nọ gật đầu, "Đúng, nói vậy chắc đại soái Hàn cũng đã biết, quốc gia chúng ta hiện tại đã bị thế lực khác nhau chiếm đóng, nói dễ nghe là tranh làm bá chủ, nói khó nghe là năm bè bảy mối. Chắc đại soái Hàn cũng biết, chúng ta đánh giặc mà không thể đoàn kết thì coi như cũng không có tin tốt."
"Cho nên?"
"Cho nên...đại soái Hàn, chính phủ phương Nam đánh giá rất cao năng lực của đại soái Hàn nên hy vọng có thể hợp tác với ngài, nếu ngài đồng ý gia nhập chính phủ phương Nam thì chính quyền quân quyền, tất cả đều cho ngài."
Hàn Tri Dao không trả lời, cầm tách trà nhấp một ngụm, trong mắt loá lên một tia châm biếm nhưng đối phương không nhìn thấy.
"Đại soái Hàn cứ suy nghĩ thật kỹ, trong nước đã loạn, nếu để cho mấy phần tử phản động nắm được cơ hội thì chúng ta sẽ mất nhiều hơn được."
"Tôi hiểu nhưng tôi chỉ mới từ chiến trường trở về, vẫn cần phải nghỉ ngơi đã rồi mới tính tiếp."
"Cứ tự nhiên."
Người nọ liên tục gật đầu, biết ý này của Hàn Tri Dao chính là muốn đóng cửa tiễn khách nên cùng mấy người bên cạnh đứng lên, "Vậy mời đại soái Hàn suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày sau chúng tôi lại đến."
"Ừm, quản gia tiễn khách."
"Được đại soái."
Quản gia từ cửa đi tới hơi cúi người với đoàn người, vươn tay, "Các ngài, mời."
Đoàn người gật đầu với Hàn Tri Dao, dưới sự dẫn dắt của quản gia ra khỏi dinh thự Đại Soái, Hàn Tri Dao nhìn theo bóng lưng đoàn người đó, cảm xúc trong mắt dần ngưng tụ thành băng, cuối cùng biến thành nụ cười lạnh khinh thường.
Lê Tử Ngôn luôn chú ý tới tiếng động dưới lầu, sau khi dỗ bà cụ ngủ thì nghe tiếng động cơ xe, ra khỏi phòng đi tìm Hàn Tri Dao.
"Đại soái, sao thế?"
"Vào đi, anh muốn nói chuyện với em."
"Ừm." Lê Tử Ngôn gật đầu, theo sức kéo của Hàn Tri Dao đi vào phòng.
Hàn Tri Dao ngồi trên giường, quần áo trên người đã cởi lộ ra nửa người trên cường tráng.
Hành động của hắn lưu loát, trên người còn có vết cào do Lê Tử Ngôn động tình để lại, thấy vậy Lê Tử Ngôn mặt đỏ tim đập. Chẳng qua bây giờ không phải lúc để nói chuyện yêu đương, Lê Tử Ngôn sờ eo ngồi bên cạnh Hàn Tri Dao.
"Bọn họ là uỷ viên của chính phủ phương Nam, lần này đến theo lệnh của tổng thống phương Nam."
"Tổng thống phương Nam? Sao ông ta lại muốn gặp anh?"
Lê Tử Ngôn nhíu mày, thật ra tình hình trong nước không được tốt lắm, tuy quân phiệt đã chống lại địch ngoại xâm nhưng tình hình chính trị trong nước không mấy lạc quan.
Vì một số vấn đề còn tồn tại nên cục diện chính trị hai bên Nam - Bắc cũng khác nhau, tổng thống phương Nam tôn sùng chế độ độc tài một đảng, đúng là ông đã quản lý phương Nam không tồi nhưng người hiểu nội bộ chính trị đều biết lập trường chính trị của ông không vững, sau khi chiến tranh bùng nổ lại có thái độ tiêu cực tránh chiến tranh. Thay vào đó lại áp dụng các biện pháp vũ lực để giải quyết các tiếng nói khác nhau trong nước.
"Bọn họ nói muốn hợp tác với anh, nói thẳng ra chẳng qua là muốn chiêu an anh mà thôi. E là đoàn người lúc nãy cũng không tới gặp một mình anh, mấy đại soái ở Tây Nam, Đông Bắc nhất định một người cũng không tha."
kêu gọi kẻ chống đối đầu hàng để cho yên ổn.
"Chắc rằng không phải vì giặc ngoại xâm."
Hàn Tri Dao gật đầu, ôm Lê Tử Ngôn nằm xuống giường, hắn cau mày nhưng ánh mắt không có vẻ nào là buồn rầu, "Không rõ tổng thống phương Nam này là ai nhưng ông ta muốn thống nhất Trung Quốc, bây giờ tới tìm những người như tụi anh để hợp tác, một là vì quân quyền trong tay, hai là vì có một vị trí đứng đầu. Bây giờ Công đảng đang trỗi dậy, họ sợ đe dọa đến vị trí của họ."
"Vậy đại soái, anh nghĩ sao?"
"A, anh không có hứng thú với chuyện của bọn họ, cũng không muốn lãng phí thời gian chuyện đấu đá nội bộ, bọn họ muốn thì đi, còn anh chỉ muốn chống địch."
Lê Tử Ngôn gật đầu, vẻ mặt âm trầm ôm eo Hàn Tri Dao.
Tình hình bây giờ nghiêm trọng nên những người đó không dám động tới quân phiệt như Hàn Tri Dao, nhưng một khi cục diện ổn định thì đấu đá nội bộ khẳng định sẽ không ngừng. Nếu Hàn Tri Dao không muốn hợp tác với bọn họ, như vậy sẽ mang họa vào người.
Lê Tử Ngôn nhắm mắt lại hít sâu, ôm chặt người trong ngực.
Đúng như bọn họ đoán, đám người kia tới đánh lâu dài, sau khi thuê khách sạn, thường xuyên tới dinh thự Đại Soái. Bọn họ nghĩ đến việc lợi dụng báo chí để thao túng quan hệ với Hàn Tri Dao, cứ như vậy thì dù Hàn Tri Dao không đầu nhập cho bọn họ thì các thế lực khác cũng sẽ không còn tin tưởng Hàn Tri Dao, đến cuối cùng Hàn Tri Dao vẫn phải nghe theo sự chỉ huy của bọn họ.
Chẳng qua bọn họ không ngờ bên cạnh Hàn Tri Dao còn có một Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cậu đã âm thầm trở thành một người đứng đầu lĩnh vực văn học của tỉnh thành, ông chủ của các toà soạn đều quen biết cậu nên tất cả những bản thảo đó đều bị ngăn cản.
Các uỷ viên phương Nam sợ mình bị lộ thân phận phá hỏng kế hoạch nên chỉ có thể bỏ ý định này. Thỉnh thoảng bọn họ lại đến dinh thự Đại Soái muốn nói chuyện với Hàn Tri Dao nhưng Hàn Tri Dao không đi quân bộ thì cũng đóng cửa tiễn khách, làm bọn họ bất lực không biết làm thế nào.
"Đại soái, tình hình phương Nam không tốt, tổng thống phương Nam không muốn đối mặt với địch nên đã nhiều lần rút lui, mất đi hai thành phố cảng rồi."
Hàn Tri Dao nhíu mày, tuy hắn là quân phiệt đóng quân ở phương bắc nhưng cả phía Nam hay Bắc đều là lãnh thổ của Trung Quốc, hắn không thể nào không quan tâm.
"Không phải còn có quân Hồ Nam à? Sao họ không đi?"
"Bên Tây Nam cũng đang căng thẳng, bên đó lần lượt đánh tan, hơn nữa còn có viện binh."
Hàn Tri Dao siết chặt cây bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, đây là vấn đề lớn nhất của quân phiệt bọn họ.
"Đi gửi điện báo cho mấy đại soái khác, đại soái Hàn sẵn sàng giương cao ngọn cờ bảo vệ Tổ quốc, có ai tình nguyện tham gia."
"Rõ!"