Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

lăn giường với sinh viên thể thao (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Uyên Uyên

"Anh, không cần căng thẳng, không sao đâu."

Hàn Diệc Triết một tay đẩy xe hành lý, một tay nắm lấy bàn tay Lê Tử Ngôn, nhiệt độ lạnh lẽo trêи đó khiến hắn đau lòng, nhưng trong lòng vẫn mang theo vẻ mừng rỡ:

"Em đã nói với ba mẹ rồi, họ đều rất thích anh, cũng rất hy vọng anh có thể đến chơi."

Lê Tử Ngôn gật đầu, nhưng trêи mặt vẫn lộ rõ vẻ căng thẳng, trong mắt cậu mang theo luống cuống, nắm lấy ngón tay Hàn Diệc Triết, chậm rãi siết chặt.

Hàn Diệc Triết chưa từng nhìn thấy Lê Tử Ngôn như thế này, trước mặt hắn, Lê Tử Ngôn từ trước đến nay đều ôn nhu, trầm ổn, cho dù là trong các cuộc thi hay kỳ thi quan trọng, hắn cũng chưa từng thấy Lê Tử Ngôn xuất hiện vẻ mặt như vậy.

Nhưng Lê Tử Ngôn bây giờ ở bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn như một đứa trẻ, ánh mắt giống một con nai nhỏ ngây thơ, nhưng tính tình lại như một con mèo sữa đáng yêu, cả người đều lộ ra nét ngây thơ đáng yêu và thuần khiết.

Trái tim Hàn Diệc Triết gần như tan chảy, ánh mắt và vẻ mặt đều nhu hòa cùng sủng nịch, hắn cầm cổ tay Lê Tử Ngôn, dùng ngón cái vuốt ve xương cổ tay Lê Tử Ngôn vài cái, sau đó đưa tay xuống dưới, đối diện với lòng bàn tay Lê Tử Ngôn, mười ngón tay đan chặt, cùng lên máy bay.

Nhà của Hàn Diệc Triết cách trường học cũng không quá xa, mất khoảng hai tiếng đi máy bay để đến nơi. Thành phố hắn sống ở phía bắc, vì vậy thời tiết tháng này khô và lạnh hơn, trong sân bay có điều hòa sưởi ấm, nhưng thời tiết bên ngoài chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được cơn gió lạnh.

Cho dù ở thế giới thực hay hai thế giới đã đi qua, Lê Tử Ngôn chưa bao giờ trải qua thời tiết như thế này, cho nên ngay cả áo khoác và quần áo dày nhất của cậu cũng không thể chống lại được cái lạnh.

"Bên ngoài rất lạnh, anh mới khỏi bệnh không bao lâu, đừng để bị lạnh, mặc quần áo của em đi."

Hàn Diệc Triết đã sớm chuẩn bị trong ba lô hai cái áo khoác dày, một cái mặc trêи người mình, cái còn lại để cho Lê Tử Ngôn.

Áo khoác mùa đông vốn rộng hơn quần áo bên trong, Lê Tử Ngôn mảnh khảnh, khuôn mặt dịu ngoan, mái tóc đen mềm mại xoã nhẹ ở hai bên má, mặc thêm cái áo khoác này giống như một bạn nhỏ mới học cấp .

Hàn Diệc Triết nhìn Lê Tử Ngôn thế này yêu muốn chết, mỉm cười cùng Lê Tử Ngôn đi ra cửa sân bay.

"Diệc Triết, ở đây!"

Một người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn màu trắng tuyết, đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, vẫy tay với hai người, ánh mắt vừa nhìn trúng Lê Tử Ngôn liền lóe sáng, nụ cười trêи mặt cũng chân thành cùng mừng rỡ:

"Mau tới đây! Hai đứa lên xe đi, bên ngoài trời lạnh quá!"

"Mẹ!"

Hàn Diệc Triết mở cửa cho Lê Tử Ngôn, để đối phương vào xe trước, rồi tự mình mở cốp xe, sau khi đặt hành lý lên mới đi vào:

"Ba, đã lâu không gặp!"

"Mừng về nhà."

Người đàn ông trung niên ngồi trêи ghế lái quay người lại, nhìn hai người một cái, gật đầu, giữa lông mày ông có vài phần uy nghiêm, nhưng ánh mắt và nụ cười đều rất hiền lành thân thiết:

"Ba và mẹ đã mua rất nhiều đồ, trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa."

"Cám ơn ba, cám ơn mẹ!"

Hàn Diệc Triết nghiêng đầu nhìn Lê Tử Ngôn đang ngồi nghiêm túc bên cạnh, đưa tay nắm mu bàn tay cậu, trong giọng nói mang theo phấn khích:

"Ba mẹ con giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của con, là người con hay nhắc qua điện thoại, Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn. Anh, đây là bố mẹ em."

"Chào chú, chào dì, con là Lê Tử Ngôn, là học trưởng của Diệc Triết."

Ba Hàn Diệc Triết vì đang lái xe nên không thể phân tâm, nhưng từ trong gương chiếu hậu thấy được ông mỉm cười, gật đầu rất ôn hòa, mà trêи mặt mẹ Hàn Diệc Triết rất cao hứng. Nếu không phải vì trêи xe, chỉ sợ sẽ chạy đến bên cạnh Lý Tử Ngôn, nắm tay cậu vui vẻ nói chuyện.

"Dì biết rồi, Tử Ngôn phải không? Dì muốn gặp con từ lâu rồi, Diệc Triết lúc nào gọi điện thoại cũng nhắc đến con. Dì muốn cảm ơn con vì đã chăm sóc cho Diệc Triết trong quãng thời gian qua. Sau này nếu có thời gian nghỉ phép cứ đến nhà dì, dì sẽ làm đồ ăn ngon cho con!"

"Cám ơn dì."

Ánh mắt Lê Tử Ngôn dịu đi rất nhiều, không còn câu nệ như lúc đầu, gật đầu. Một cuộc nói chuyện đơn giản có thể thấy được cha mẹ Hàn Diệc Triết có trình độ học vấn, văn hóa rất cao, hơn nữa cũng rất thân thiết cởi mở.

Lái xe từ trung tâm thành phố về nhà Hàn Diệc Triết chưa tới hai tiếng. Lê Tử Ngôn muốn tự cầm hành lý, nhưng Hàn Diệc Triết không cho cậu cơ hội, sợ cậu bị đau tay, dùng sức nắm vai cậu lại, bảo cậu đứng sang một bên, mẹ Hàn Diệc Triết cũng vội vàng đi qua nắm cánh tay Lê Tử Ngôn, không cho cậu động thủ.

"Ai nha, Tử Ngôn, con cứ để cho hai người bọn họ cầm được rồi, dì biết con học khiêu vũ, phải bảo vệ tay thật tốt nha."

Bốn người cùng nhau lên lầu, nhà Hàn Diệc Triết là căn hộ gia đình hai tầng, phòng ngủ của Hàn Diệc Triết ở tầng hai, cả hai cùng mang hành lý lên, nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, nghỉ ngơi trước, sau đó chuẩn bị ăn tối.

"Anh, hình như em quên mang đồ ngủ cho anh rồi..."

Hàn Diệc Triết lấy tất cả quần áo Lê Tử Ngôn ra treo vào tủ, đến cuối cùng mới phát hiện mình hình như không mang đồ ngủ của Lê Tử Ngôn về.

"Không sao, anh chỉ cần mặc một cái áo thun là được rồi, không cần rườm rà."

"Anh, chờ ăn cơm xong, em bảo mẹ tìm một bộ đồ ngủ của em cho anh mặc, được không?"

Lê Tử Ngôn đi tới, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ đầu Hàn Diệc Triết, vuốt ve vành tai rồi xoa xoa môi Hàn Diệc Triết, vòng tay ôm lấy cổ Hàn Diệc Triết, tựa đầu vào vai đối phương:

"Đương nhiên là được rồi, anh không cần gì nhiều."

"Diệc Triết, em thật sự rất tốt, cám ơn em. Cám ơn..."

Hàn Diệc Triết không còn cứng ngắc như lúc đầu, duỗi tay ôm lấy Lê Tử Ngôn, vỗ bả vai đối phương, hai người cứ lặng lẽ như vậy một lát mới đứng dậy, ngồi trêи giường nghỉ ngơi, đợi đến khi cha Hàn gọi bọn họ xuống ăn cơm mới ra ngoài.

"Tử Ngôn, con ăn nhiều một chút, dì không biết con thích ăn gì, nên đã hỏi Diệc Triết, dì nấu dựa theo sở thích của con, cũng không biết con có thích hay không."

Lê Tử Ngôn nhìn miếng cá phi lê chua ngọt trêи bàn, còn có sườn xào chua ngọt trong bát mình, trêи mặt nở nụ cười, trong lòng mềm nhũn như được người ta vừa hôn vừa xoa.

"Cảm ơn dì, con đặc biệt thích!"

"Nếu thích thì cứ ăn thêm!"

Mẹ Hàn nhìn khuôn mặt Lê Tử Ngôn, nhìn thế nào cũng thấy thích, ánh mắt không ngừng bắn giữa hai đứa nhỏ, hết lần này đến lần khác lộ ra một nụ cười, khiến chồng bà bên cạnh cũng bất lực.

Bởi vì hôm nay hai người đã trải qua một ngày dài, cho nên buổi tối sớm đã vào phòng, Hàn Diệc Triết tìm một bộ đồ ngủ thời trung học đưa cho Lê Tử Ngôn, nhìn đối phương đi rửa mặt.

"Anh, anh cần gì cứ gọi em, em ở bên ngoài phòng tắm."

"Biết rồi, em yên tâm đi, anh cũng không phải là con nít."

Lê Tử Ngôn vẻ mặt bất đắc dĩ, mỉm cười đi vào phòng tắm.

Nước trong phòng tắm ào ào vang lên, Hàn Diệc Triết ngồi trêи giường, suy nghĩ không ngừng bay bổng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, màn hình điện thoại di động đã sớm tắt, nhưng hắn cũng không để ý.

Cạch

Cửa phòng tắm được mở ra, trêи người Lê Tử Ngôn còn mang theo hơi nước nóng hổi, cậu mặc đồ ngủ thời trung học của Hàn Diệc Triết, không nghĩ tới lúc đó hai người đã có sự chênh lệch lớn về hình thể.

Áo trêи treo hờ hững trêи người, dù đã đóng hết cúc áo nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh trắng nõn, quần còn dài ra một đoạn, ống quần dài che hơn một nửa bàn chân bạch nộn, chú ý tới tầm mắt Hàn Diệc Triết, Lê Tử Ngôn cúi đầu, luống cuống giật giật ngón chân, giống như có chút xấu hổ.

"Làm sao vậy..."

Hàn Diệc Triết không nói một lời ngồi xổm xuống, ánh mắt đặt trêи ngón chân của Lê Tử Ngôn, cả người đều nóng như lửa, hầu kết lăn lăn, trong đầu hắn đã bị người đối diện chiếm đoạt, hắn chưa bao giờ nghĩ Lê Tử Ngôn có thể mê người gợi cảm như vậy, thật là quyến rũ lòng người.

Ống quần dài được xắn lên, lộ ra xương mắt cá chân mảnh khảnh đẹp mắt, giống như hắn chỉ dùng một tay cũng có thể cầm hết.

"Em đi tắm..."

Sau khi xắn lên hai ống quần, Hàn Diệc Triết từ trêи mặt đất đứng lên, cúi đầu bước nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Hắn dựa vào cửa phòng tắm, cúi đầu, nhìn xuống bộ phận hơi phồng lên, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio