Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn tựa vào cửa, nghe tiếng nói từ ngoài truyền đến, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cậu chưa muốn tha thứ nhanh như vậy, nhưng việc này đã xoa dịu tâm tình của cậu không ít.
Tóm lại...trong lòng Thẩm Trác Viễn vẫn còn có cậu...
Thẩm Trác Viễn đứng ngoài cửa, dù không được nhìn thấy Lê Tử Ngôn nhưng cũng không rời đi, cho dù chỉ làm một người bạn, hắn cũng không muốn từ bỏ.
Hắn đã gây ra quá nhiều sai lầm rồi nên không muốn bỏ lỡ hay mất đi bất cứ điều gì nữa.
Năm tháng đủ để thay đổi một người, cũng đủ để cho một người xâm nhập vào cuộc sống của mình.
Để có thể theo đuổi Lê Tử Ngôn một cách chân thành, Thẩm Trác Viễn sắp xếp lại hết công việc trong công ty, có thể dùng điện thoại và máy tính để giải quyết, cố gắng không để mình có cuộc họp nào, cũng may lúc này công việc ở công ty không nhiều, cho nên Thẩm Trác Viễn có rất nhiều thời gian rảnh.
"Thẩm tổng?"
Lê Tử Ngôn vừa mở cửa đã nhìn thấy Thẩm Trác Viễn đứng trước nhà, đối phương mặc một bộ đồ giản dị, thanh nhã nhưng lại rất tinh xảo.
"Tiểu Ngôn, anh mang bữa sáng cho em."
"......Cám ơn Thẩm tổng, nhưng tôi đã ăn rồi.
Trầm Trác Viễn ngẩn người, rất nhanh đã đè xuống sự mất mát trong lòng:
"Em muốn đi ra ngoài sao? Xe của anh ở ngay dưới, để anh đưa em đi được chứ?"
"..."
Lê Tử Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Trác Viễn hạ mình tới như vậy, nhất thời có chút không kịp thích ứng, ánh mắt đối phương tràn đầy sự mong chờ và chân thành, Lê Tử Ngôn không nỡ từ chối:
"Vậy thì làm phiền ngài."
"Không phiền, em chịu để ý đến anh, anh đã rất thỏa mãn rồi."
Lời nói của Thẩm Trác Viễn khiến Lê Tử Ngôn có hơi sững sờ, trong lòng hoài nghi có phải là mình xuống tay quá nặng rồi hay không, khiến Thẩm Trác Viễn mất tiêu lòng tự trọng rồi.
Khi hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lê Tử Ngôn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, Thẩm Trác Viễn cũng không dám tùy tiện bước tới, chỉ có thể lén lút nhìn sắc mặt Lê Tử Ngôn.
"Em gầy rồi."
Trong lời nói của Thẩm Trác Viễn có chút đau lòng, còn mang theo tự trách, lần trước tới đây có thể nhìn thấy được Lê Tử Ngôn trong lòng hắn đều ngập tràn cảm xúc mừng rỡ, không chú ý tới gương mặt hốc hác của Lê Tử Ngôn, cũng không phải quá gầy, nhưng hai má phúng phính đã không còn như lúc đầu, khiến vẻ ngoài của Lê Tử Ngôn càng thêm kiên cường, ngũ quan cũng càng nổi bật tinh xảo, nhưng Thẩm Trác Viễn lại không có tâm trạng để thưởng thức, trong lòng chỉ có cảm giác đau lòng cùng áy náy:
"Là...là quá mệt mỏi sao? Em có ăn đủ bữa không?"
"Không sao, chỉ là quá bận."
Lê Tử Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói nhiều, Thẩm Trác Viễn cũng không tức giận, tận lực làm tài xế cho Lê Tử Ngôn.
Lúc này là giờ cao điểm của người đi làm, xe cộ trên đường rất nhiều, tính tình Thẩm Trác Viễn vốn bá đạo hiện tại cũng không cảm thấy nóng nảy, ngược lại còn hy vọng thời gian này kéo lâu hơn một chút.
Nếu lúc trước Thẩm Trác Viễn còn đang nghi ngờ tình cảm của mình, thì lúc này hắn chỉ cảm thấy nội tâm mình đã ổn định, bởi vì sau khi nhìn thấy Lê Tử Ngôn, cả người hắn bình tĩnh lạ thường, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Lê Tử Ngôn lần này là đang tìm việc làm, cậu không thể sống dựa vào tiền tiết kiệm mãi được, tuy rằng cậu không nói với Thẩm Trác Viễn nhưng hắn vẫn nhận ra được, nhưng hiện tại hắn cũng không có tư cách hay thân phận gì để xen vào cuộc sống của Lê Tử Ngôn, chỉ hy vọng Lê Tử Ngôn có thể tha thứ cho hắn là đủ rồi.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn)
Lý lịch của Lê Tử Ngôn rất tốt, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, còn từng làm việc tại công ty của Thẩm Trác Viễn, vừa mới từ chức đã có không ít công ty chìa cành ô liu. Thẩm Trác Viễn nhìn thấy mà đỏ cả mắt, lại không nói được gì, chỉ có thể nuốt cơn tức vào trong bụng.
chìa cành ô liu: mong muốn hợp tác hoà bình
"Tiểu Ngôn, em có kế hoạch gì chưa, thật sự không muốn quay về sao?"
"Tôi cảm thấy việc buông bỏ quá khứ là một lựa chọn rất tốt cho hầu hết mọi người. Tôi đã sẵn sàng nói lời tạm biệt với quá khứ rồi, tất nhiên cũng phải bắt đầu một cuộc sống mới thôi."
Lê Tử Ngôn cười cười, tháo dây an toàn, sau khi xuống xe hơi cúi người với Thẩm Trác Viễn, cảm xúc trong mắt sau khi bị đè nén chỉ còn lại sự bình tĩnh, khiến cho người ta không nhìn ra được trong đó đã từng nổi lên từng cơn sóng, chỉ có thể từ khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên một nụ cười chua xót, xem ra cậu vẫn chưa buông được:
"Cảm ơn Thẩm tổng hôm nay đã đưa tôi đi, ngài đi về cẩn thận."
Nói xong, Lê Tử Ngôn liền xoay người đi vào công ty, chỉ để lại tấm lưng mảnh khảnh cô quạnh cho Thẩm Trác Viễn.
"Tiểu Ngôn, anh phải làm sao đây....anh thật sự sai rồi..."
Thẩm Trác Viễn tựa đầu vào vô lăng, hốc mắt đỏ lên.
Mặc dù Lê Tử Ngôn nói những lời như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào đến sự kiên trì của Thẩm Trác Viễn, liên tiếp ba ngày, Thẩm Trác Viễn điều đặn đến từ sáng sớm và rời đi trước bữa tối, nhưng trước khi rời đi hắn sẽ luôn chuẩn bị bữa tối cho Lê Tử Ngôn.
Cho đến ngày thứ năm, Thẩm Trác Viễn ôm một bó hoa tươi đứng ở trước cửa nhà Lê Tử Ngôn.
"Tiểu Ngôn."
Thẩm Trác Viễn đưa hoa trong tay qua:
"Tiểu Ngôn, lúc trước em nói muốn tạm biệt quá khứ, em nói đúng. Anh đã nói lời tạm biệt với bản thân ở quá khứ, anh biết em có thể không tin, vì anh là một người đã từng làm em tổn thương, nhưng anh sẵn sàng dành thời gian để chứng minh rằng tình cảm của anh dành cho em là thật lòng."
Mấy ngày nay, vào buổi tối Thẩm Trác Viễn đều sẽ hẹn gặp mặt mấy tình nhân trước kia để xử lý sạch sẽ, nói chuyện trực tiếp với đối phương, đồng thời cũng tiết lộ chuyện mình đã có người trong lòng. Đây là hắn đang dứt khoát rửa sạch quá khứ hoang đường của mình, cũng là cam kết về tình yêu và bảo vệ Lê Tử Ngôn.
Hắn biết về mặt tình cảm, hắn cũng không tính là sạch sẽ gì, cũng không xứng với Lê Tử Ngôn, nhưng hắn nguyện ý dùng những ngày tháng tương lai cùng tình yêu của mình làm bảo đảm, sẽ bảo vệ Lê Tử Ngôn cả đời.
Lê Tử Ngôn nhận lấy hoa trong tay Trầm Trác Viễn, ánh mắt phức tạp, giống như thật không ngờ tới, người mà cậu không dám với tới, lúc này lại dễ dàng chiếm được.
"Thẩm tổng, ngài đây là..."
Cần gì phải làm vậy.
Thẩm Trác Viễn cười khổ, muốn đưa tay chạm vào má Lê Tử Ngôn, nhưng lại vội vàng thu về:
"Hôm nay anh có thể đưa em đi không?"
Lê Tử Ngôn nhìn bó hoa tươi trong tay, lại nhìn đáy mắt trong veo của Thẩm Trác Viễn, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng, mím môi gật đầu.
"Vậy anh đi xuống lầu chờ em."
"Ừm."
Điều hòa trên xe vừa phải, khiến người ta không cảm nhận được cái nóng oi bức trong lúc giao mùa giữa hè và thu, cũng không quá lạnh lẽo. Lê Tử Ngôn mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi màu xanh da trời, nhìn vào giống như một học sinh trung học, vừa dịu dàng vừa đẹp mắt. Có lẽ là do mấy ngày nay Thẩm Trác Viễn đều điều đặn mang cơm cùng với thuốc bổ, làn da của Lê Tử Ngôn đã trở lại hồng hào khỏe mạnh như trước, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Thẩm tổng, đến đây là được rồi."
Lê Tử Ngôn đi vào một quán cà phê, nơi này không giống như trước kia, Thẩm Trác Viễn theo bản năng nhíu mày, cảm thấy không ổn.
Ở bên ngoài quan sát một lát, Thẩm Trác Viễn càng cảm thấy lo lắng, một mặt là sự an toàn của Lê Tử Ngôn, một mặt là tâm trạng và thái độ của Lê Tử Ngôn, có hai lựa chọn, Thẩm Trác Viễn mở cửa xe, dứt khoát đi vào.
Quán cà phê này không có phòng riêng, thời điểm này cũng không có nhiều người, Thẩm Trác Viễn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy bóng dáng khiến người ta động lòng.
Chẳng qua hình ảnh kia lại khiến Thẩm Trác Viễn có cảm giác như rơi xuống một hầm băng.
Lê Tử Ngôn ngồi ở ghế dài, đối diện là một người con trai đang nói cười, tuy rằng không có cử chỉ gì nhiều, nhưng có thể nhìn ra được bầu không khí đang rất ôn hòa, không biết bọn họ nói cái gì, trên mặt Lê Tử Ngôn nở nụ cười xán lạn, rất đẹp, nhưng càng khiến Thẩm Trác Viễn cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn lửa giận, nhưng lại bị nỗi bi thương của mình dập tắt.
Hắn có tư cách gì, cho dù Lê Tử Ngôn thật sự cùng người khác làm cái gì, đó cũng là tự do của Lê Tử Ngôn.
Thẩm Trác Viễn vẫn đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, lúc đó Lê Tử Ngôn nhìn thấy hắn cùng những người khác thân mật, có phải cũng rất khó chịu giống vậy phải không, có lẽ so với cái này còn đau đớn hơn.