Editor: Uyên Uyên
Kỷ huấn luyện quân sự kéo dài đến nửa tháng, các sinh viên năm nhất bắt đầu học trong học viện quân sự thực sự, các trường học của Đế quốc Liên Tinh và các trường khác mặc dù có sự khác nhau, nhưng đều cần phải học các khóa học văn hóa. Xét cho cùng có văn có võ, sử dụng trí óc của mình để chiến đấu là một truyền thống đã có từ thời kỳ trái đất cổ đại.
Chẳng qua phần lớn đa số học sinh ở học viện quân sự đều không thích tham gia các lớp học văn hóa, dù sao so với loại yên tĩnh đọc sách này, bọn họ càng muốn đổ mồ hôi như mưa trên cơ giáp và sân chiến đấu hơn.
"Thật là, vì sao năm nhất phải học lớp lịch sử chứ, tôi không có cách nào học được mấy thứ này."
"Đúng vậy, tôi tới đây là vì tương lai gia nhập quân đội đánh giặc, ai muốn học cái này chứ."
"Là do trường học quy định rồi, chúng ta cũng không còn cách nào, đừng nghĩ nhiều, nói không chừng môn học này cũng rất thú vị."
"Đúng vậy, tôi nghe nói giáo viên dạy lớp mình đặc biệt đẹp trai..."
Một nhóm sinh viên năm nhất tràn đầy sức sống vừa đi về phía phòng học lớn vừa tán gẫu, bởi vì muốn tăng sự tương tác giữa học sinh và giáo viên, tăng cường sự thú vị và củng cố tính thực tiễn của chương trình giảng dạy, mô hình lớp học ngoại tuyến đã được Đế quốc sử dụng cho đến ngày nay.
Đây là một phòng học lớn, trong phòng học gần như có thể chứa khoảng người, chỉ có ba lớp học, gần người, nhưng phòng học không bao lâu đã được lấp đầy. Các tân sinh viên nhìn những gương mặt thành thục xa lạ bên trong, hai mặt nhìn nhau, nhất thời còn cho rằng mình đến sai phòng học.
"Đây là tình huống gì? Chúng ta học cùng với các tiền bối lớp trên sao?"
"Không biết nữa, hay là tìm chỗ ngồi trước đi, một lát nữa sẽ không còn chỗ."
"Ừm."
Các tân sinh viên cũng không chậm trễ nữa, liên tục tìm chỗ ngồi tốt, cách giờ vào lớp còn năm phút, mọi người trong phòng học đột nhiệt trở nên náo nhiệt, Lê Tử Ngôn mặc áo sơ mi trắng và quần jeans xanh nước biển, tóc được buộc cao, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn trộn lẫn trong đám thanh niên trẻ tuổi cũng không quá khác biệt, ngược lại khí chất sạch sẽ nhu nhược của cậu còn khiến người ta chú ý.
"A, đó là ai?! Trông thật đẹp!"
"Đúng vậy! Hình như là một dẫn đường, nhưng không phải dẫn đường học ở phòng bên cạnh sao?"
Lính gác là một loại người có siêu cường ngũ quan, thể chất của họ so với người bình thường đều mạnh hơn, cho nên quân nhân trong quân đội đa số đều là lính gác. Đồng thời, các giác quan của họ sẽ thu thập một lượng lớn thông tin phức tạp và tầm thường trong cuộc sống một cách có ý thức, và khi quá nhiều thông tin áp chế nhận thức, khiến hầu hết cảm xúc của họ thay đổi thất thường và dễ mắc các bệnh đặc biệt. Và những người có khả năng đồng cảm là dẫn đường, dẫn đường có khả năng xoa dịu cơn cuồng nộ của lính gác, có thể cảm nhận và ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, cũng có thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác. Có rất ít dẫn đường có khả năng đồng cảm siêu mạnh, họ có thể sử dụng đồng cảm cảm xúc như một vũ khí để tấn công các dẫn đường hoặc lính gác khác.
siêu ngũ quan: tất cả năm giác quan đều nhạy bén
Hai người đều khác nhau về khả năng thích nghi, trong chiến trường và các ngành nghề khác, các khía cạnh tự nhiên cũng khác nhau, vì vậy hệ thống giáo dục của họ cũng khác nhau, trong các trường quân sự, các trường y dược có tiêu chuẩn cao thường sẽ được giảng dạy riêng biệt.
Cũng bởi vì những bất đồng này, ngoại hình của lính gác và dẫn đường cũng có chênh lệch nhất định, dẫn đường so với lính gác tinh tế hơn rất nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trong nháy mắt có thể nhìn ra được thân phận của Lê Tử Ngôn.
"Đó không phải là bác sĩ Lê trong phòng y tế sao?! Bác sĩ Lê!"
Một cô gái với mái tóc ngắn đứng dậy, vẫy tay với Lê Tử Ngôn, cười sáng lạn:
"Bác sĩ Lê, ở đây!"
Lê Tử Ngôn đang lo lắng không còn chỗ nào để ngồi, nhìn thấy nữ sinh này liền vội vàng gật đầu, lộ ra một nụ cười, những người đứng gần cậu lúc này hít một hơi khí lạnh.
So với lúc trước, dung mạo của Lê Tử Ngôn càng thêm mềm mại tinh xảo, ánh mắt trong veo, khẽ mỉm cười, không vướng một chút bụi bặm, có thể trong nháy mắt xuyên thấu lòng người.
Bởi vì lúc trước có không ít học sinh chạy đến phòng y tế của Lê Tử Ngôn, cho nên Lê Tử Ngôn gặp một vài người quen trong phòng học này, một đường đi tới vị trí cũng không có trở ngại gì.
Đợi đến khi Lê Tử Ngôn hoàn toàn ngồi xuống, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, một tiếng bước chân chậm rãi mà vững vàng vang lên từ cửa phòng học, học sinh cũng bất giác thả lỏng hơi thở, bọn họ đặt tầm mắt lên người đàn ông xuất hiện trên bục giảng, trong lòng một trận tim đập thình thịch.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn)
Vì hôm nay là buổi học chính thức, Cố Thừa Trạch mặc trang phục lịch sự hơn bình thường, một bộ áo trắng quần đen, nếu Lê Tử Ngôn mặc áo sơ mi là tươi tắn ôn nhu, thì Cố Thừa Trạch chính là cấm dục gợi cảm.
Vẻ mặt của hắn nhu hòa, đeo kính gọng vàng, che giấu đôi mắt vốn mang tính công kích, khí chất cả người đều trở nên ôn hòa, giống như một học giả.
Là một lính gác, dáng người Cố Thừa Trạch rất ưu tú, vai rộng chân dài, mỗi một đường nét trên cơ thể đều giống như được ông trời tạo hoá ban tặng, ngay cả những học sinh phía dưới cũng phải thừa nhận sự quyến rũ của người đàn ông trước mặt khiến người ta khó có thể chống cự.
"Rất vui được gặp mọi người, tôi là giáo viên khoa lịch sử cơ giáp học kỳ này của các bạn, Cố Thừa Trạch."
Cố Thừa Trạch quay người lại, viết tên mình lên bảng đen, bởi vì bối cảnh gia đình, hắn rất thích phương thức giảng dạy này, đứng trên bục giảng lướt nhìn một vòng, tầm mắt Cố Thừa Trạch dừng lại, ý cười trên khóe miệng càng rộng, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học ngày hôm nay."
Lịch sử luôn khô khan, cho nên đây giống như là một khảo nghiệm năng lực giảng dạy của giáo viên, giọng nói của Cố Thừa Trạch trầm thấp nhưng nhu hòa, chậm rãi mang những học sinh đắm chìm vào dòng sông dài của lịch sử, sự kết hợp giữa truyền thống và khoa học kỹ thuật càng khiến tiết học trở nên thú vị, ngay cả Lê Tử Ngôn cũng phải thừa nhận rằng cậu cũng bị Cố Thừa Trạch thu hút.
"Có bạn nào trong lớp muốn chia sẻ quan điểm của mình về chiến tranh không?"
Các bạn trong lớp đều rất nhiệt tình, sôi nổi bật đèn nhắc nhở trước chỗ ngồi của mình, Cố Thừa Trạch lại không nhanh chóng gọi tên, mà quan sát một lát mới ấn một nút trên bục giảng.
Trên bục giảng có mỗi micro cho mỗi chỗ ngồi, từ đó có thể chọn mở khóa quyền sử dụng micrô của bất kỳ học sinh nào, đèn xanh được bật lên giữa lớp học và micrô dâng lên.
Lê Tử Ngôn kinh ngạc nhìn micro trước mặt mình, lại nhìn Cố Thừa Trạch đang nở nụ cười trên bục giảng, mới nhận ra mình đã bị đối phương phát hiện.
"Bạn học này, có muốn chia sẻ quan điểm của mình về chiến tranh không?"
Giọng nói của Cố Thừa Trạch so với lúc vừa giảng bài còn dịu dàng hơn, thậm chí có thể dùng ôn nhu để hình dung, chẳng qua không ai phát hiện ra.
Tiểu dẫn đường đứng lên, vành tai ửng hồng, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng:
"Chiến tranh là hiện tượng không thể tránh khỏi trong xã hội loài người. Cũng giống như gϊếŧ hại đồng loại trong giới động vật, vì tranh giành quyền kế thừa gen, sẽ luôn nỗ lực để đánh bại đối thủ, tranh thủ giao phối với nhiều người khác giới hơn. Quyền sở hữu và thống trị không gian sống và tài nguyên thiên nhiên của hành tinh quyết định rằng chiến tranh sẽ tiếp tục xảy ra. Mối nguy hiểm và thảm họa lớn nhất của nhân loại đến từ tâm trí của chính mình, và chiến tranh chỉ là một phương tiện cực đoan mà nhân loại phải đối mặt để đạt được mong muốn và tham vọng của họ, nhưng sau khi sử dụng trí tuệ, tài chính và nguồn lực của họ cho vũ khí và chiến tranh, con người sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt cuối cùng. Tôi nghĩ ngay cả bây giờ, chiến tranh là một vấn đề đòi hỏi chúng ta phải mất hàng trăm năm hoặc nhiều hơn để giải quyết."
Cố Thừa Trạch trầm mặc một lúc lâu, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Tử Ngôn càng thêm nhu hòa.
Tiết học kết thúc, các tân sinh viên bởi vì còn cần phải đi đến các phòng học khác, lần lượt rời đi, chỉ có Lê Tử Ngôn đi tới trước bục giảng, đưa kẹo ngậm đã chuẩn bị trong tay qua.
"Anh nhìn thấy em từ khi nào vậy, rõ ràng em đã trốn kỹ rồi mà."
"Cậu nổi bật như vậy, muốn không thấy cũng khó."
Cố Thừa Trạch cười lắc đầu, nhận lấy kẹo ngậm bỏ vào miệng, xoa dịu cảm giác khàn khàn trong cổ họng:
"Hôm nay tới sao không nói một tiếng?"