Editor: Uyên Uyên
Cố Thừa Trạch cũng không ở trong nhà Lê Tử Ngôn quá lâu, dù sao giới tính của hai người khác nhau, Cố Thừa Trạch cũng không muốn mang ảnh hưởng xấu đến Lê Tử Ngôn.
Chẳng qua lúc rời đi, mèo trắng nhỏ lại lưu luyến không nỡ rời xa báo đen, liên tục kêu "meo meo" vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm cho báo đen to lớn đau lòng không thôi, nó nhìn chủ nhân của mình, rồi lại nhìn mèo trắng đang nắm lấy móng vuốt của mình, cúi đầu liếm liếm trên đầu lông xù của mèo trắng nhỏ.
Rõ ràng là hành động giữa thú lượng tử, nhưng không hiểu sao hai người trong phòng đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, một đường từ mặt đến cổ của Lê Tử Ngôn đều đỏ bừng, thậm chưa còn quên luôn việc có thể thu hồi lại thú lượng tử, ngồi xổm xuống ôm lấy Túi Sữa.
"A, tạm biệt thầy Cố."
Lê Tử Ngôn cúi đầu, tay đặt trên đầu mèo nhỏ, không để cho đối phương nhìn ra cảm xúc trong mắt mình, nhưng mèo nhỏ lại thẳng thắn hơn chủ nhân của nó, đưa ra móng vuốt nhỏ mềm mại, nhìn thẳng về phía báo đen và Cố Thừa Trạch.
"Tạm biệt, buổi tối đi làm phải cẩn thận."
Cố Thừa Trạch bước tới, xoa đầu Lê Tử Ngôn, khóe miệng mỉm cười, trong ánh mắt ẩn chứa thâm ý.
"Ừm, biết rồi ạ."
Mái tóc dưới lòng bàn tay mềm mại mượt mà, Cố Thừa Trạch lập tức yêu xúc cảm này, không nhịn được để lại lâu hơn một lát mới rời đi.
Lê Tử Ngôn đứng ở cửa nhìn Cố Thừa Trạch rời đi, trong mắt cùng khoé miệng hai người đều là ý cười, trong đầu đều là hình ảnh hai người thân mật bên nhau ngày hôm nay, không hề bị người khác ảnh hưởng.
Cửa bị đóng lại, Lê Tử Ngôn xoa đầu mèo trắng nhỏ trong lòng, đặt nó trên mặt đất, Bánh Sữa trốn trong phòng ngủ cũng đi ra, cọ cọ đầu vào Túi Sữa, hai cục bông nhỏ mềm mại trắng trắng lăn lộn với nhau, gấp đôi sự đáng yêu càng khiến người ta yêu thích.
Cậu và Cố Thừa Trạch bên này năm tháng tĩnh lặng, nhưng Trình Hàm bên kia lại là lửa giận thiêu đốt. Thái độ hôm nay của Cố Thừa Trạch và sự che chở bất thường của hắn đối với Lê Tử Ngôn khiến Trình Hàm sinh ra cảm giác nguy cơ. Trình Hàm ngồi trên giường, thú bông trên giường đều bị ném bốn phương tám hướng trên mặt đất thành một đống hỗn độn, ánh mắt của cô hung ác, cắn chặt hàm răng, miệng lẩm bẩm tên Lê Tử Ngôn.
Cho dù cô và Tô Sỹ đính hôn thì sao, dựa vào cái gì muốn cô buông tha cho Cố Thừa Trạch, rõ ràng cô đã nghĩ mọi biện pháp để đuổi những tiện nhân bên cạnh Cố Thừa Trạch, nhưng vẫn đụng phải Lê Tử Ngôn.
Trình Hàm hít sâu một hơi, ném tờ giấy có tên Lê Tử Ngôn đã bị xé nát xuống đất, biểu cảm không còn phù hợp với tính cách của cô.
Ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp đi Cố Thừa Trạch, ai cũng đừng nghĩ có thể thay thế địa vị của cô trong lòng Cố Thừa Trạch, tuyệt đối không thể!
Nắm chặt hai tay, Trình Hàm hung hăng thở một hơi dài, nhưng sự dữ tợn trong mắt không giảm đi nửa phần.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn)
——
"Em buồn ngủ à? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Cố Thừa Trạch dừng động tác viết chữ, nhìn Lê Tử Ngôn đang dùng một tay chống đầu bên cạnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Hai người bọn họ mấy ngày nay đều hẹn nhau đến nhà Lê Tử Ngôn làm việc, Cố Thừa Trạch chuẩn bị giáo án còn Lê Tử Ngôn chuẩn bị luận văn, nhưng hôm nay Lê Tử Ngôn nhìn có chút mệt.
Cách đó không xa, con mèo trắng nhỏ nằm trên người báo đen to lớn cũng như vậy, híp mắt không còn sức sống như trước kia, mà là bộ dáng có chút mệt mỏi. Liệt Phong cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ đỉnh đầu Túi Sữa, để lại mùi hương của mình trên người đối phương.
"Hôm qua em ngủ hơi muộn, không sao đâu."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, đứng dậy rót cho mình một ly nước nhưng vẻ mệt mỏi giữa lông mày lại không thể che giấu được.
Thật sự không thể trách cậu, tối hôm qua ba đại ca nhà cậu đột kích kiểm tra, trực tiếp chạy đến căn hộ tìm cậu, hại cậu nửa đêm từ trường trở về, ứng phó xong lại chạy về, cậu cũng mệt chết moẹ.
"Làm ca đêm quá vất vả, không thì nói chuyện với trường học để điều động thêm người, hai người giúp đỡ nhau cũng tốt hơn."
"Không sao đâu, hiện tại phương diện quân sự cần nhất là bác sĩ, công việc của học viện quân sự cũng không nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hơi mệt thôi, không sao mà."
Cố Thừa Trạch lại không thoải mái như Lê Tử Ngôn, hơi nhíu mày đẩy kính, nhìn quầng thâm dưới mắt Lê Tử Ngôn, trong ánh mắt tràn ngập đau lòng.
"Lúc ấy tại sao lại nghĩ sẽ trở thành bác sĩ?"
"Bởi vì gia đình, người trong nhà em đều là quân nhân, mà thể chất của em lại không theo kịp, muốn làm lính cũng không vượt qua được khảo hạch nên chỉ có thể làm bác sĩ, coi như cũng có thể vì dân phục vụ."
"Nhất định rất vất vả."
"Cũng may là không vất vả lắm, bất kỳ nghề nghiệp nào trên thế giới này đều có cái khổ riêng, không có gì không vất vả."
Cố Thừa Trạch sửng sốt, lập tức lộ ra một nụ cười, đi tới kéo cổ tay Lê Tử Ngôn, để cậu ngồi trên giường ngủ.
"Luận văn không cần vội, em nghỉ ngơi trước đi, buổi tối còn phải làm ca đêm, cũng không thể để như thế này phải không?"
Giọng điệu của hắn ôn nhu, động tác cũng không gây ra nghi ngờ gì, Bánh Sữa nằm trên khung mèo trong phòng ngủ lập tức nhảy xuống, chui vào trong lòng Lê Tử Ngôn, vươn đầu lưỡi liếm cằm Lê Tử Ngôn:
"Để Bánh Sữa ngủ với em, yên tâm đến giờ ăn tối anh sẽ kêu em dậy."
"Nhưng..."
Lê Tử Ngôn còn muốn nói thêm nhưng đối phương lại đặt tay lên trán cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tình ý trong mắt phảng phất hóa thành thực thể, biến thành một nụ hôn rơi trên mặt cậu:
"Vậy còn anh? Anh...anh làm gì? Anh có mệt không?"
"Hửm?"
Cố Thừa Trạch nhíu mày, độ cong khóe môi cũng lớn hơn vài phần, trong lòng có một suy đoán.
"Ý em là...thầy Cố, có muốn ngủ chung không?"
"Được."
Cố Thừa Trạch mỉm cười, không chút do dự, cũng không hề cố kỵ, cởi dép lê của mình ra, nằm xuống bên cạnh Lê Tử Ngôn.
Nhất thời hương hoa trà trong chăn nệm tràn ngập vào lòng, Bánh Sữa trắng mềm nằm ở bên cạnh cũng ngoan ngoãn nhu thuận, ánh mắt ngấn nước nhìn về phía hắn, khiến cho Cố Thừa Trạch trong nháy mắt hoảng hốt.
Nuốt một ngụm nước miếng, Cố Thừa Trạch cúi đầu che đi vẻ chiếm hữu trong mắt mình. Nhưng người đối diện lại đưa tay tháo kính của hắn xuống.
"Thầy Cố, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon."
Thì ra chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể gợi lên ý nghĩ kiều diễm nhất trong lòng người, Cố Thừa Trạch nhìn Lê Tử Ngôn nhắm mắt lại, tim đập mạnh mẽ, cứ như vậy lẳng lặng chờ đối phương ngủ, không biết qua bao lâu mới thu hồi ánh mắt tham lam của mình, tiến lên ôm lấy Lê Tử Ngôn, nhắm mắt lại.
Hai người cũng ngủ không được bao lâu, khoảng một tiếng sau đã tỉnh dậy, Liệt Phong cõng Túi Sữa canh giữ ở cửa, tinh thần hai người đều phấn chấn.
Đặc biệt là Cố Thừa Trạch, trong mắt, khóe miệng và giữa lông mày đều lộ ra vẻ thoải mái cùng đắc ý, ai không biết còn tưởng rằng hắn vừa mới đi tiêm máu gà, chứ không phải là chỉ vì ngủ một giấc.
Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn bóng lưng tiểu dẫn đường, bởi vì khoảng cách quá gần, trên người đối phương mang theo mùi hương tùng bách của hắn, quấn quít ngoài ý muốn lại rất hài hoà, thật giống như bọn họ vốn nên như vậy.
Khẽ dụi mắt một cái, Cố Thừa Trạc cúi đầu mỉm cười, nếu đây là cuộc sống trong tương lai của mình, vậy hắn rất mong chờ.