Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyên Uyên
"Sở tướng quân miễn lễ, mau đứng lên đi, khụ khụ."
Lê Tử Ngôn vội vàng đứng dậy, nâng Sở Hằng lên: "Mời ngồi."
Sở Hằng cũng không khách khí, cảm tạ một tiếng liền ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, vừa rồi vì đỡ hắn, tiểu Vương gia dựa vào có chút gần, Sở Hằng ngửi được rõ ràng mùi hương trên người tiểu Vương gia, chẳng qua hắn từ trước đến nay vẫn luôn thô bạo quen rồi, không biết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, giống như là khí chất quanh người Lê Tử Ngôn, như có như không trêu chọc người khác.
Thái Vi theo lệnh của Lê Tử Ngôn chuẩn bị cho Sở Hằng một tách trà, cùng Vân Nhạc đứng ở một bên cách đó không xa chờ đợi hầu hạ.
"Khụ khụ, không biết tướng quân hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"
"Bẩm Vương gia, hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho thần làm thị vệ cho ngài, luôn luôn ở bên cạnh ngài."
"A?"
Lê Tử Ngôn hơi hé môi, đôi mắt cũng mở to, đôi mắt hoa đào đa tình lúc này lại giống như một đôi mắt hạnh, thêm vài phần đáng yêu:
"Cái này, thật sự hơi đường đột, xin tướng quân yên tâm, ngày mai bổn vương sẽ đi vào cung, xin Hoàng thượng rút lại ý chỉ này."
"Rút lại? Vì sao?"
"Tướng quân là người bảo vệ đất nước, có vô số chiến công, sao có thể ở đây chịu thiệt với ta được, ta không có tài cán gì, làm vậy quá xúc phạm đến năng lực của ngài."
"Vương gia nói quá lời, vì nước mà cống hiến sức lực là bổn phận của thần."
Sở Hằng người này quả thật rất ngạo nghễ, có lẽ không nên nói là ngạo nghễ, nói dễ nghe hơn là cứng rắn ngay thẳng.
Lê Tử Ngôn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhưng trong mắt lại không thoải mái, nhìn tính cách chính trực của Sở Hằng, e là lần này thật sự khó khăn. Hơn nữa với thân phận của hai người...một là tướng quân, một là Vương gia, thoạt nhìn thì rất môn đăng hộ đối, có điều cũng chính thân phận của bọn họ có lẽ sẽ trở thành trở ngại lớn nhất.
"Ta nhất định sẽ cảm tạ ý tốt Hoàng thượng, chỉ là...chỉ là tướng quân thân cư trọng chức, quân vụ ở trong người, bản vương sợ sẽ làm lỡ việc của tướng quân."
thân cư trọng chức: chức vụ lớn
"Không sao, hiện giờ phản quân tạm thời đã được bình định, trong quân cũng không có việc gì, xin Vương gia yên tâm."
Đã nói đến như vậy, Lê Tử Ngôn lại cự tuyệt thì có hơi làm ra vẻ, có khi còn coi là cãi lời Hoàng thượng.
Lê Tử Ngôn đơn giản gật đầu, không cự tuyệt nữa: "Đa tạ tướng quân, khụ khụ khụ."
"Là trách nhiệm của thần, không xứng nhận lời cảm tạ của Vương gia."
Sở Hằng nhìn Lê Tử Ngôn, thần sắc của tiểu vương gia so với hôm qua tốt hơn một chút, nhưng vẫn là ốm đau bệnh tật.
Lê Tử Ngôn hôm nay mặc một thân trường bào màu trắng, so với triều phục ngày hôm qua thì đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cũng có vẻ cậu càng thêm gầy gò, lúc này hơi cúi đầu, có một loại vẻ đẹp mỹ nhân quyến rũ.
Ngay cả Sở Hằng cũng không chú ý đến sự thất thần của mình, tầm mắt đặt trên môi Lê Tử Ngôn bởi vì nước trà mà trở nên ướt át.
"Tướng quân, tướng quân?"
"Ừm? Thần nhất thời thất thần, xin Vương gia tha tội!"
"Không sao."
Lê Tử Ngôn khoát tay, cũng không thèm để ý: "Bản vương chỉ muốn hỏi tướng quân đã ăn cơm trưa chưa?"
"Chưa ăn."
"Từ trước đến nay đều vậy."
Lúc này ước chừng là vừa mới hạ triều, Sở Hằng e là sau khi thay triều phục liền tới đây, tóc cũng có chút rối loạn.
"Tướng quân, nếu không chê, thì có thể ở đây ăn chung với bản vương."
"Đa tạ Vương gia ban ân."
"Khụ khụ, Thái Vi, đi phân phó với phòng bếp, chuẩn bị thêm thức ăn."
"Dạ."
Thái Vi hành lễ với hai người rồi lưu loát đi ra khỏi sảnh điện.
Vân Nhạc là một người nhanh mắt, vội vàng cầm quạt quạt cho Lê Tử Ngôn và Sở Hằng, với thời tiết oi bức này hô hấp của Lê Tử Ngôn không được thông thuận.
"Vương gia, hay ngài cùng tướng quân vào trong phòng dùng bữa đi."
Giọng nói Vân Nhạc mang theo khẩn cầu, ánh mắt cũng có chút đau lòng, trong phòng có một khối băng cùng quạt cầm tay, ít nhất cũng có thể khiến cho Lê Tử Ngôn thoải mái hơn một chút.
Khối băng này không phải thứ người bình thường có được, cho dù là Vương gia cũng cẩn thận sử dụng khối băng này, Lê Tử Ngôn sau khi trở về, Hoàng thượng liền thưởng rất nhiều nhưng Lê Tử Ngôn lại không nỡ dùng, chỉ đặt một ít trong phòng.
Cậu lúc này mới vừa trở về, cây to đón gió, tuy nói là có Hoàng thượng che chở, nhưng cũng khó tránh khỏi một ít tâm tư, nếu ngày sau có người ụp cái nồi nào cho cậu, cậu thật đúng là đỡ không nổi.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn)
Sở Hằng nhìn ra Lê Tử Ngôn có chút khó chịu, hơi nhíu mày, đa số những nam nhân hắn gặp qua đều là cường tráng khỏe mạnh như hắn, hắn chưa từng thấy người nào giống như thủy tinh như Lê Tử Ngôn, dường như chỉ hơi dùng sức đã vỡ vụn.
"Thân thể Vương gia không khỏe?"
"Không sao, chỉ là thời tiết nóng bức, bản vương nhất thời không thích ứng được."
Trán Lê Tử Ngôn thấm đẫm mồ hôi, nhìn về phía Sở Hằng.
"Nếu tướng quân không ngại, có thể vào trong phòng dùng bữa với ta không?"
Trên thực tế việc này đúng là không đến lượt Sở Hằng nói không, nếu Lê Tử Ngôn trực tiếp dùng thân phận Vương gia đưa ra yêu cầu, Sở Hằng căn bản không có biện pháp cự tuyệt, nhưng đối phương lại bình tĩnh xem thân phận hắn ngang hàng, trong lòng Sở Hằng lại có chút không thể giải thích được, chắp tay:
"Thần cung kính tuân lệnh."
Lời này vừa nói ra, Lê Tử Ngôn liền mỉm cười, ngược lại Vân Nhạc lại không vui vẻ được, cung kính đưa hai người vào phòng.
Bố trí trong điện nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không hề có nhiều đồ trang trí cầu kì, cũng không có nhiều đồ vật trang nhã hoa quý, ngược lại càng thêm phù hợp với hình tượng Lê Tử Ngôn.
Thái Vi rất nhanh đã dọn đồ ăn lên, tôm Long Tỉnh, vịt quay nướng, móng đầu cừu hầm, thịt ngỗng, súp sò huyết giấm tỏi, gà hấp ngũ vị, sườn cừu giấm cay, cá hấp, há cảo thịt cừu thủy tinh, thịt cừu tiêu xay, cơm chiên với phô mai tỏi, súp hải sâm, canh đậu và trà xanh.
Bày một cái bàn lớn, đây không phải là lượng thức ăn bình thường của Lê Tử Ngôn, nếu không ngại thân phận của cậu ở nơi này, thì e là Lê Tử Ngôn sẽ phân phó chỉ cần làm ba món ăn.
Hôm nay là do Sở Hằng tới nên mới cố ý phân phó chuẩn bị.
"Không biết tướng quân thích ăn món gì nên bản vương liền phân phó làm nhiều hơn một chút, ngài thử xem."
"Đa tạ Vương gia."
Sở Hằng chắp tay hành lễ, thấy Lê Tử Ngôn bắt đầu động đũa, mình mới bắt đầu ăn.
So với Thái Vi gắp đồ ăn cho Lê Tử Ngôn, Vân Nhạc ở bên này mệt hơn rất nhiều, Sở Hằng xuất thân là quân nhân, lượng thức ăn lớn không nói mà tốc độ dùng cơm cũng nhanh, tốc độ gắp đồ ăn của Vân Nhạc sắp không theo kịp tốc độ ăn của Sở Hằng.
Lê Tử Ngôn thì lại không ăn được mấy miếng, chỉ ăn một chút đã no, tuy so với bữa sáng thì nhiều hơn một chút nhưng so với Sở Hằng còn "thê thảm" hơn.
Thái Vi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng: "Vương gia, ăn thêm một chút nữa đi ạ."
"Không được."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, buông đũa xuống, mơ hồ nhìn chằm chằm Sở Hằng, đối phương không thích ăn đồ có khẩu vị nặng, đúng là không hợp với hình tượng của hắn, ăn nhiều nhất chính là tôm Long Tỉnh, cái đĩa đã gần thấy đáy.
"Vương gia ăn xong rồi?"
"Ừm, tướng quân không cần lo lắng, cứ chậm rãi ăn."
Sở Hằng nhíu mày, khó trách sao tiểu vương gia lại gầy như vậy, ăn thật sự quá ít.
"Vương gia, thứ lỗi cho thần lắm lời, dân lấy thức ăn làm trời, hay là Vương gia ăn thêm một chút nữa?"
"Bản vương đã biết, chỉ là..."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, không biết vì sao lại khiến Sở Hằng có chút đau lòng.
Sở Hằng tuy rằng chất phác, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nên không nhắc đến chuyện này nữa, hắn nhìn phần cơm chưa ăn hết ở trước mặt Lê Tử Ngôn, mở miệng:
"Vương gia, ta có thể dùng chén của ngài được không?"
"Chén của ta? Tất nhiên không sao, chỉ sợ là tướng quân ghét bỏ."
"Không sao."
Sở Hằng lắc đầu, cũng không ghét bỏ mà nhận lấy chén cơm của Lê Tử Ngôn, cho đến khi ăn no mới buông chén đũa xuống.
"Vương gia, thần nghe nói Vương gia đánh cờ rất cao siêu, không biết có thể chỉ giáo hay không?"
"Tướng quân quá khen, hiếm khi được tướng quân mời, Thái Vi."
"Dạ, nô tỳ liền đi chuẩn bị."
Tôm Long Tỉnh
Móng đầu cừu hầm
Thịt cừu tiêu xay
Sườn cừu giấm cay
Súp hải sâm
Canh đậu