Trì Châu Bạch thích Tần Vật?
Trong nội dung cốt truyện căn bản không hề nói tới chuyện này.
Xem ra cốt truyện của thế giới này, không hoàn chỉnh không phải chỉ có một ít.
Trì Châu Bạch quan sát biểu cảm của Bạch Sương, sau khi thấy cô không có gì khác thường, mới tiếp tục nói: "Đàn anh Tần là nhân vật phong vân ở trong trường đại học của chúng tôi.
Mặc dù anh ấy vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng chỉ dựa vào giá trị nhan sắc siêu cao của anh ấy, và thành tích hằng năm luôn đứng thứ nhất, thì cũng đã đủ để vô số người ngưỡng vọng anh.
(Chú thích: Ngưỡng vọng có nghĩa là kính mến ngưỡng mộ và có ý trông chờ)
Nữ sinh trong trường y tương đối ít, nhưng điều này căn bản không ngăn được sự yêu thích của mọi người đối với đàn anh Tần, hơn nữa nữ sinh của các trường khác cũng thèm muốn sắc đẹp của đàn anh Tần.
Không chút khoa trương nào mà nói, số lượng quà tặng mà đàn anh Tần nhận được trong những năm còn đang học đại học, nếu như anh ấy thực sự nhận chúng, thì chắc chắn sẽ lấp đầy cả một tòa nhà ký túc xá nam!"
Bạch Sương chớp chớp đôi mắt tròn dễ thương của cô, giọng nói dễ thương, "Cho nên? Cô nói với tôi những cái này, để làm gì thế?"
Mặt của Trì Châu Bạch hơi hơi đỏ, có chút ngại ngùng, "Thực ra thì cũng không có gì, tôi biết cô chính là em gái của đàn anh Tần, tôi muốn thiết lập mối quan hệ tốt với cô.
Nói không chừng, hì hì, nói không chừng tương lai tôi sẽ trở thành chị dâu của cô."
Nghe vậy, Bạch Sương nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một nụ cười rất dễ thương nhưng cũng rất lạnh nhạt.
Sẽ không đâu, cô là người sẽ ở bên Giản Dật Mặc, cô không thể trở thành chị dâu của tôi được.
Sau khi đi ra khỏi căng tin, Bạch Sương cũng không vội về nhà, mà lại quay lại phòng làm việc của Tần Vật.
Dù gì thì hôm nay cũng đã xin nghỉ phép rồi, cô vẫn nên nhân cơ hội này tìm hiểu Tần Vật nhiều hơn mới tốt.
Chỉ là vừa mới tới gần phòng làm việc vủa Tần Vật, cô liền nghe thấy có âm thanh của cái gì đó va đập –
Giống như âm thanh của rất nhiều văn kiện và cốc nước bị rơi xuống đất phát ra.
"Lúc đầu, tôi cũng nhìn thấy cậu ta còn trẻ tuổi nên mới không tin rằng cậu ta có thể trị khỏi, tôi nói tôi muốn tìm một người lớn tuổi một chút tới chữa bệnh cho chồng của tôi, nhưng bệnh viện của các người lại nói thế nào?
Nói đừng chỉ nhìn thấy cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng cậu ta đã thu được vô số giải thưởng, những giải thưởng bày ở trong tủ đựng sách kia đều là do cậu ta giành được, cậu ta rất có thực lực.
Có thực lực, có thực lực mà lại chữa cho chồng tôi thành cái dạng như vậy hả?
Các người xem chồng của tôi còn có thể hít thở nữa không hả?"
Trong phòng làm việc có một người phụ nữ đanh đá đang mắng chửi.
Bạch Sương bước gần tới xem, liền nhìn thấy một người phụ nữ khoảng tuổi một tay chống nạnh, còn một tay khác thì chỉ thẳng vào mũi của Tần Vật mà mắng.
Mà trên ghế sôfa cách đó không xa, có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt đang nằm, nhìn có vẻ như có thể tắt thở vào bất cứ lúc nào.
"Như thế này có được không? Chúng ta đi khám bệnh trước, kiểm tra xem rốt cuộc chồng của cô sao lại trở thành bộ dạng như vậy."
Viện trưởng mỉm cười, lời nói mềm mỏng mà khuyên người phụ nữ, "Dù gì thì thời điểm chồng cô xuất viện tất cả đều rất bình thường, hiệu quả chữa trị cũng rất tốt, có đúng không?"
Cũng đã trôi qua một tháng rồi, nói không chừng là vì có đồ vật gì khác ảnh hưởng tới cũng nên. "
Người phụ nữ quay người chỉ thẳng vào mũi của viện trưởng mắng:" Chồng tôi đã thành ra như vậy rồi, mà các người còn có thể cười được?
Ông nói như vậy là có ý gì?
Ý của ông là nói, do tôi không chăm sóc tốt cho chồng của tôi, nên chồng của tôi mới xảy ra chuyện? "
Mắt nhìn thấy viện trưởng tới giúp anh nói chuyện cũng gặp phải tai bay vạ gió, Tần Vật hít sâu một hơi, rồi đi tới.
" Thưa bà, trước tiên tôi sẽ giúp chồng của bà kiểm tra một chút, loại bỏ nguyên nhân do con người làm ra rồi mới đi khám.
Hơn nữa những chi phí này đều sẽ do tôi đứng ra chi trả, bà xem có được không? "
Trên khuôn mặt lạnh nhạt cấm dục Tần Vật, lộ ra một nụ cười dịu dàng kiên nhẫn, giống như cầu vòng sau mưa, nắng ấm ngày tuyết, khiến cho người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Ánh mắt của người phụ nữ sững sờ trong giây lát, dễ dàng nhận thấy rằng người phụ nữ này cũng đã bị nụ cười của Tần Vật mê hoặc.
Nhưng không trôi qua mấy giây thì người phụ nữ này phản ứng lại được, thẹn quá hóa giận, liền vung tay lên cho Tần Vật một cái tát!
Làn da trắng lạnh trên má của Tần Vật ngay lập lức hiện lên năm dấu tay.
" Tôi đều đã nói rồi, bệnh tình của chồng tôi tái phát không liên quan gì đến tôi, các người lại người nào người nấy đòi nguyên nhân, cho rằng tôi chỉ là một thôn nữ nhà nông nên không hiểu ý của các người hả?
Tôi thấy chính là bệnh viện của các người không chịu trách nhiệm, muốn đùn đẩy trách nhiệm, không muốn bồi thường cho hai vợ chồng chúng tôi! "
Tần Vật bị đánh, viện trưởng nôn nóng, vội vàng chắn trước mặt anh," Vị đồng chí này, cô muốn nói chuyện thì nói chuyện, sao đang yên đang lành lại đánh người chứ? "
Người phụ nữ cứng cổ, bộ dạng không nói lý," Ai bảo hắn nói nguyên nhân do người làm, cứ giống như là tôi làm cho chồng tôi thành cái bộ dạng như bây giờ vậy.
Đánh thì cũng đánh rồi, thế nào, ông muốn đánh lại sao?
Tôi là phụ nữ, tôi còn là người nhà bệnh nhân, các người dám đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát! "
Lời nói còn chưa rơi xuống, cánh tay của người phụ nữ đã bị kéo lại.
Cả người bà ta quay lại, sau đó âm thanh của một cái tát rơi vào mặt của bà ta.
Chát!
Tất cả mọi người đều giật mình, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người đột ngột xuất hiện là Bạch Sương.
Khuôn mặt tròn mềm mại dễ thương của Bạch Sương bởi vì tức giận mà nhuốm màu đỏ ửng, phồng má, nhìn càng thêm đáng yêu.
Bởi vì vừa mới vung một cái tát kia làm tiêu hao thể lực của cô, thời khắc này ngực của cô nhấp nhô liên tục, hô hấp có chút đồn dập.
" Cô! "Người đàn bà đưa tay giữ lấy bên má vừa mới bị đánh, nhìn chằm chằm Bạch Sương một cách hung ác.
Không chờ bà ta mở miệng, Bạch Sương liền nói:" Tôi nhỏ tuổi hơn bà, tôi còn mới thay tim.
Nếu bà dám chạm một đầu ngón tay vào tôi, thì trái tim của tôi sẽ bị kích thích, đến lúc đó chi phí dưỡng bệnh của tôi bà có gánh nổi không? "
Bởi vì nguyên nhân của cỗ thân thể này, mà giọng nói của Bạch Sương trở nên mềm mại, nhẹ nhàng, còn yếu ớt đến có chút thở hổn hển, nghe không có vẻ uy hiếp gì.
Nhưng nội dung trong lời nói của cô đã đủ để làm nhiều người khiếp sợ, nhất là người phụ nữ trước mặt này mặc dù đanh đá, nhưng suy cho cùng thì vẫn là người nhát gan sợ phiền phức, sợ tốn tiền.
Người phụ nữ chỉ đành nuốt xuống cục tức này, che lấy bên má bị đánh không dám nói chuyện.
Bạch Sương dùng tay nhẹ nhàng giữ lấy vị trí trái tim của mình, sau khi xác định không có việc gì, liền đi tới bên cạnh người đàng ông đang nằm trên sôfa.
Cô cúi người xuống, ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô hạ xuống bắt mạch cho người đàn ông.
Viện trưởng:"? "
Nơi đây của chúng ta là Tây y, cô bé giả vờ Trung y này từ chỗ nào nhảy ra vậy?
Không qua bao lâu, Bạch Sương thu tay lại, ngữ khí chắc chắn mà nói:" Trong đường hô hấp của ông ta có dị vật.
Nó có thể là một cái gì đó giống như mảnh vụn đậu phộng, thuộc về nguyên nhân do người làm, không phải vì anh trai không điều trị tốt. "
" Anh trai? "Người phụ nữ nhanh chóng bắt được từ ngữ then chốt, bước một bước dài xông tới," Ầm ĩ nửa ngày, cô là anh em với Tần Vật? "
" Tránh xa tôi một chút, tôi sợ bà kích thích tới tim của tôi, hậu quả bà gánh không nổi. "Bạch Sương nhăn mày.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp dễ thương đến vậy, mà lại nói ra những lời thẳng thắn độc miệng, làm cho người ta có một loại cảm giác tách biệt không thực tế.
Viện trưởng lại lắc đầu, không đồng tình mà nhìn Tần Vật," Tiểu Tần, để em gái của cậu ra ngoài chơi đi, đừng ở đây làm phiền người lớn làm việc nữa. "
Đôi mắt sạch sẽ lãnh đạm của Tần Vật nhìn vào Bạch Sương, trong ngữ khí không chứa bất cứ tình cảm nào," Lâm Bạch Sương, em ra ngoài trước đi. "
Trong ánh mắt của Bạch Sương chứa đựng sự bướng bỉnh, đôi chân ngắn ngủn của cô dẫm từng bước tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh," Em ra ngoài, sau đó anh lại bị bà ta đánh, bị bà ta dọa nạt phải không?"