Cô thực sự không thể đẩy cơ thể của mình vào nguy hiểm, không thể kéo Tần Vật lên phòng ngủ trên tầng được.
Thế là, Bạch Sương liền để Tần Vật nằm trên sofa, sau khi lau qua mặt và tay cho anh, thì đắp cho anh một cái chăn mỏng.
Làm xong tất cả những việc này, cũng đã tới rưỡi.
Đã rất muộn rồi, hơn nữa Bạch Sương cần phải xác định rằng ký ức của nhân cách ban ngày và nhân cách ban đêm của Tần Vật có khả năng tương tác trao đổi lẫn nhau hay không (ý là anh có nhớ được ký ức của cả hai nhân cách không ).
Cho nên cô đã ở lại, cũng đã nghĩ xong lý do, dự định sáng mai sẽ quan sát tình hình.
Một đêm không mơ.
"Lâm Bạch Sương, Lâm Bạch Sương!"
Bạch Sương bị âm thanh hơi gấp gáp của Tần Vật đánh thức.
Cô mở mắt, liền phát hiện bản thân mình đang nằm trên sofa.
Hả?
Rõ ràng tối qua cô nằm bò trên bàn ngủ, còn Tần Vật nằm ngủ trên sofa mà.
Tại sao cái chăn mỏng cô đắp cho Tần Vật tối qua, bây giờ lại được đắp trên người cô?
Bạch Sương dụi mắt, đôi mắt của cô lim dim buồn ngủ, cực kỳ đáng yêu, "Anh.."
Hiếm khi thấy được dáng vẻ luống cuống của Tần Vật, tốc độ nói cũng trở nên nhanh hơn, mắt thường có thể thấy được sự luống cuống không che dấu của anh, "Lâm Bạch Sương, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại ở trong nhà tôi?"
Bạch Sương tỏ vẻ vô tội mà chớp chớp mắt, không vội vã nói chuyên.
Bởi vì cô phát hiện trang phục trên người Tần Vật đã thay đổi rồi.
Tối hôm qua cô chỉ đơn giản lau qua mặt và tay cho Tần Vật, không hề làm thêm cái gì khác.
Theo lý mà nói thì sáng hôm nay anh thức dậy cũng phải mặc áo sơ – mi màu vàng đen và quần rách mới đúng.
Nhưng anh không hề.
Anh đang mặc bộ đồ ở nhà sạch sẽ gọn gàng, mái tóc mềm mại cũng có thể dễ dàng nhận thấy rằng đã được gội sạch.
Trên người không còn chút mùi rượu nào.
Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ tối qua sau khi cô ngủ, nhân cách ban đêm của Tần Vật lại tỉnh lại, anh bế cô lên sofa ngủ, sau đó lại tắm rửa rồi thay áo quần sạch sẽ, làm xong mới đi ngủ tiếp?
Bạch Sương cảm thấy hết sức tò mò đối với Tần Vật.
"Cô nói gì đi chứ!" Bạch Sương không nói gì, Tần Vật cũng sắp bị cô bức tới phát điên rồi.
Vừa mới sáng sớm thức dậy, đã nhìn thấy em gái khác cha khác mẹ đang ngủ trong phòng khách nhà mình, hơn nữa bản thân lại không hề có một chút ấn tượng nào với chuyện này.
Chuyện này rơi xuống người, ai mà chẳng nóng nảy sốt ruột.
Nhất là, Tần Vật còn không muốn có một chút xíu xiu quan hệ nào với Bạch Sương.
"Anh trai, anh đừng căng thẳng, tối hôm qua em tới tìm anh thương lượng chuyện tết Trung thu về nhà ăn một bữa cơm.
Nhưng lúc đó tâm trạng của anh không được tốt, đúng lúc em mang theo rượu tới, cho nên anh đã uống một chút, em cũng không ngăn cản anh.
Sau đó, anh có chút say, em lo anh sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi anh lên lầu em vẫn luôn ở đây canh chừng, canh chừng một hồi rồi không biết sao em cũng ngủ quên luôn."
Đây chính là lý do mà tối hôm qua Bạch Sương đã nghĩ ra được.
Vừa có thể che dấu sự thật, lại còn thuận tiện thực hiện lời nói dối với mẹ Bạch bên kia, vẹn cả đôi đường.
Tần Vật nhíu mày, tựa như đã tin cũng tựa như không tin, "Thật sao?"
Sao một chút ký ức anh cũng không có?
Chẳng lẽ vì uống say nên không nhớ?
"Thật." Bạch Sương chính trực gật đầu, khuôn mặt mềm mại dễ thương của cô cực kỳ nghiêm túc.
Tần Vật vẫn còn có chút nghi hoặc, anh nhìn quanh khắp nơi, "Vậy vỏ chai rượu đâu?"
Bạch Sương hạ bút thành văn, "Những cái đó em đã dọn dẹp và mang vứt rồi."
Chuyện đã tới nước này, Tần Vật cùng không còn lời gì để nói nữa, anh quay người muốn đi làm bữa sáng.
"Anh trai, anh nghỉ ngơi đi, để em làm cho!" Bạch Sương nhanh chóng vén tấm chăn lên rồi đi vào nhà bếp.
Cô cười ngọt ngào với Tần Vật, "Anh trai, anh đã đồng ý tết Trung thu sẽ về nhà ăn cơm rồi, hơn nữa tối hôm qua em cũng không có sự cho phép của anh đã ở lại đây một đêm, để em làm bữa sáng nhận lỗi với anh."
Trên đầu Tần Vật nhảy ra một dấu chấm hỏi, "Tôi đã đồng ý Trung thu về nhà ăn cơm với cô hồi nào?"
Bạch Sương nói: "Tối qua đó."
Cô dừng lại, có chút không thể tin được mà khoa trương che miệng lại, "Không phải chứ anh trai, chỉ có một chút rượu như vậy, anh uống say cũng không nói làm gì, vậy mà còn say tới nỗi mất trí nhớ sao?
Anh trai, thì ra tửu lượng của anh kém đến vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua anh đều quên hết rồi sao?"
Bạch Sương lại để lộ ra ánh mắt của sự hoài nghi, "Hay là nói, anh trai, anh nhớ hết tất cả mọi chuyện, chỉ là bây giờ lại muốn nuốt lời, cho nên mới cố ý giả vờ như không nhớ?
Anh trai, anh không thể nói lời mà không giữ lời như kẻ tiểu nhân được, em vẫn luôn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, anh phải làm một tấm gương tốt cho em!"
Bạch Sương nói chuyện líu nha líu nhíu làm cho Tần Vật nghe tới nỗi đau hết cả đầu.
sao anh lại đau đầu?
Xem ra, anh tối qua, thực sự đã uống say tới nỗi không nhớ được gì rồi.
Nhưng những lời như vậy làm sao anh có thể để lộ cho Bạch Sương biết được chứ.
"Được rồi, ăn cơm." Tần Vật buồn bực mà đi lên lầu hai, chỉ để lại cho Bạch Sương một cái bóng lưng hoài nghi nhân sinh.
Bạch Sương nhìn thấy bóng lưng của anh, cong cong khóe môi.
Sau khi cô đánh răng rửa mặt một cách đơn giản xong thì đi làm bữa sáng, vừa mới làm được một nửa, thì ở ngoài cửa có người bấm chuông cửa.
"Tới đây." Bạch Sương tắt bếp khí đốt thiên nhiên (bếp gas).
Đi mở cửa, liền gặp phải người đang mang bữa sáng tình yêu - Trì Châu Bạch với một khuôn mặt tràn đầy tươi cười rực rỡ sáng lạn.
Mà cái khuôn mặt tươi cười này lại không phải nghênh đón người mà cô ta muốn nghênh đón.
"Lâm Bạch Sương?" Khuôn mặt cười của Trì Châu Bạch có chút cứng đờ.
"Cô tới đây là.." Ánh mắt của Bạch Sương chuyển tới cái túi tinh xảo trên tay của cô ta.
Trì Châu Bạch nghe một câu nhắc nhở như vậy, vội vã cầm túi trong tay lên, "Tôi tới đây để đưa bữa sáng cho đàn anh Tần!
Ngày hôm qua nghe nói bữa sáng mỗi ngày của đàn anh Tần, đều là tùy tiện mua chút đồ ở mấy chỗ bán bữa sáng bên lề đường để ăn tạm, cho nên tôi đã đặc biệt làm bữa sáng mang tới cho đàn anh Tần.
Bữa sáng là bữa ăn rất quan trọng trong ngày, lượng công việc buổi sáng của đàn anh Tần cũng không ít, anh ấy cần phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng."
Nói xong, Trì Châu Bạch nhìn vào trong nhà, vừa nói vừa muốn bước vào, "Đàn anh Tần đâu?"
"Thật xin lỗi nha." Bạch Sương dùng thân hình nhỏ bé của cô chặn lại, làm cho Trì Châu Bạch không có cách nào tiến vào thêm được một bước.
Trì Châu Bạch nghi hoặc mà nhìn cô, bật cười nói: "Làm sao, cô không cho tôi bước vào?
Tôi còn đang nghĩ có cô ở đây, thì mỗi sáng tôi đều có thể qua đây làm bữa sáng cho đàn anh Tần ăn, dù gì thì có một nữ sinh ở đây cũng không cần phải tránh bị hiềm nghi."
Bạch Sương nửa bước không nhường, "Cũng bởi vì tôi biết anh trai có thói quen ăn sáng như vậy, cho nên mới vừa sáng sớm đã tới đây làm bữa sáng cho anh ấy, không cần làm phiền một người ngoài như cô."
"Cô.." Trì Châu Bạch còn chưa nói xong, thì đã bị Bạch Sương ngắt lời.
"Đi thông thả, không tiễn." Nói xong, Bạch Sương liền đóng cửa lại, chút nữa đụng phải cái mũi của Trì Châu Bạch.
Trì Châu Bạch đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng có một cỗ tức giận muốn được phát tiết, nhưng lại không có nơi nào để phát tiết.
Cô ta chỉ có thể đứng giậm chân tại chỗ, sau khi giảm được sự tức giận trong lòng, mới buộc phải rời đi.
"Anh trai." Bạch Sương vào nhà, nâng đầu lên gọi người trên lầu một tiếng, "Trì Châu Bạch mang bữa sáng tới cho anh, nhưng em lại không cho cô ta vào đây, anh sẽ không trách em chứ?"
Tần Vật nghe thấy tên Trì Châu Bạch, nhíu mày, "Sẽ không."
"Nhưng quan hệ giữa anh trai và Trì Châu Bạch nhìn có vẻ rất tốt." Bạch Sương tiếp tục vặn hỏi.
Tần Vật nói: "Không có."
"Không có sao? Lần trước anh không cho em chạm vào văn kiện của anh, mà lại để cho cô ta giúp đỡ thu dọn, thì ra không phải bởi vì quan hệ của hai người tốt, mà bởi vì anh trai ghét em?"
Tần Vật đi xuống lầu, biểu cảm lạnh lùng, "Cô có thời gian có tinh lực như vậy thì nghĩ tới công việc của mình nhiều một chút, đừng có lãng phí tế bào não vào loại chuyện vô vị như vậy."
Tần Vật thay áo sơ mi trắng, vừa đi vừa thắt cà vạt, Bạch Sương giống như một cái đuôi mà đi theo phía sau anh.
"Vậy anh trai ghét em không?" Bạch Sương nhân lúc còn nóng mà hỏi.