Editer: Lạc Lạc Lạc Lạc
//
Cùng với sự kề cận của thời gian, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trong gương, Tần Vật đột nhiên có một chút hồi hộp kỳ lạ.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã vào bệnh viện làm bác sĩ.
Bởi vì học vấn cao, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, lại còn đơn độc thực hiện mấy cuộc phẫu thuật lớn, làm vừa tốt vừa thành công.
Cho nên bệnh viện đã đặc cách cho anh được thăng cấp một cách nhanh chóng, còn trẻ tuổi như vậy mà anh đã trở thành bác sĩ trưởng khoa của khoa hô hấp.
Nhưng điều này lại không mang tới quá nhiều thể nghiệm tốt đẹp cho Tần Vật, ngược lại còn khiến anh phải chịu đựng những áp lực và chỉ trích mà anh không nên chịu trong độ tuổi của mình.
Quan hệ bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng, có những căn bệnh không phải chỉ chữa trị trong tháng là có thể khỏi, mà cần phải quan sát và tu dưỡng lâu dài.
Nhưng lại có những người dựa vào điều này để rêu rao, nói rằng tuổi của Tần Vật còn quá trẻ nên thực hiện phẫu thuật còn chưa tốt.
Có những người rõ ràng đã khỏi bệnh rồi, giống như người đàn ông trung niên và người phụ nữ lần trước kia tới gây chuyện vậy, đúng thật là giả vờ giả vịt tới tìm Tần Vật gây chuyện chỉ để đòi bồi thường.
Những chuyện này đã mang lại cho Tần Vật áp lực tâm lý rất lớn.
Nhưng anh thân là một người bác sĩ, cho dù có bị người bệnh hiểu lầm, bị oan, anh cũng không thể đáp trả, không được có cảm xúc đối với người bệnh.
Bởi vì anh thân là một người bác sĩ, cho nên khi đối mặt với người bệnh anh luôn phải duy trì trạng thái tốt.
Thứ anh đại diện không phải chính bản thân anh, mà là cả tập thể bệnh viện này, cũng là thể diện của bệnh viện quốc gia.
Nhưng Tân Vật anh rốt cuộc cũng chỉ là một con người mà thôi.
Là người thì đều sẽ có cảm xúc chán nản, đau buồn.
Loại cảm xúc tiêu cực này nếu không có chỗ để phát tiết ra, thì nó vẫn sẽ lắng động trong trái tim, về lâu dài tinh thần sẽ xuất hiện vấn đề.
Nhân cách ban đêm của Tần Vật chính là xuất hiện vào những lúc như vậy.
Nhân cách ban ngày của Tần Vật thận trọng kiềm chế, cao lãnh cấm dục, không thích nói chuyện, có cảm xúc gì cũng sẽ kìm nén ở trong lòng.
Đối xử với bệnh nhân dịu dàng thân thiện, cho dù có bị bệnh nhân bắt nạt, cũng chỉ có thể tươi cười.
Mà nhân cách ban đêm của Tần Vật lại tà mị cởi mở, buông thả bản thân.
Thích thả thính nhưng lại không có hành động thực tế, nhìn cái gì không vừa mắt thì sẽ nói, thậm chí là động thủ, một chút cũng không che giấu, chịu đựng để khiến cho bản thân không vui vẻ.
Cho nên thực ra, nhân cách ban đêm của Tần Vật sinh ra để bảo vệ nhân cách ban ngày của Tần Vật.
Chuyện mà nhân cách ban ngày không làm được, nhân cách ban đêm tới làm.
Tính cách mà nhân cách ban ngày không có, nhân cách ban đêm sẽ có.
Sự sỉ nhục và áp lực tâm lý cực lớn mà nhân cách ban ngày phải chịu đựng, nếu như không có nhân cách ban đêm xuất hiện để giải tỏa áp lực, thì Tần Vật dưới trạng thái áp lực lớn như vậy trong thời gian dài, có thể anh ấy sẽ phát điên mất.
Mặc dù nhân cách ban ngày của Tần Vật không có ký ức của nhân cách ban đêm, nhưng anh vẫn lờ mờ có chút cảm giác.
Nếu không anh cũng không vừa về nhà đã tắm rửa, lên giường đi ngủ đúng giờ, mà buổi sáng khi thức dậy, có lúc anh còn ngửi thấy mùi rượu ở trên người.
Lúc mới bắt đầu, anh cũng cảm thấy căng thẳng và lo âu.
Nhưng khi anh phát hiện tâm trạng chán nản và khó chịu ngày hôm qua, đều bởi vì qua một buổi tối không xác định nguyên nhân mà tiêu tan, anh liền từ bỏ ý định điều trị.
Đồng dạng, nhân cách ban đêm của Tần Vật cũng lờ mờ biết được sự tồn tại của nhân cách ban ngày.
Cho nên mỗi lần đêm khuya về nhà, nhân cách ban đêm đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ rồi mới đi ngủ tiếp.
Bất kể là nhân cách ban ngày, hay là nhân cách ban đêm, cũng đều chính là Tần Vật, mục đích cuối cùng của anh, chính là tự dựa vào bản thân mình để xoa dịu nỗi áp lực to lớn ở trong lòng.
Không để cho bản thân sụp đổ.
Lúc này Tần Vật đứng trước gương nhìn bản thân lâu như vậy, chính vì muốn tận mắt nhìn thấy sự xuất hiện của nhân cách ban đêm.
Bởi vì trước kia có một lần Bạch Sương đề cập với anh chuyện có liên quan tới buổi tối, anh biết đó chính là ký ức sau khi nhân cách ban đêm xuất hiện.
Bắt đầu từ ngày đó trở đi, anh liền có dự định muốn tận mắt nhìn thấy nhân cách ban đêm.
Nhưng chưa lần nào thành công, mỗi lần đều nhìn rồi nhìn, mí mắt liền trở nên rất nặng, anh bèn ngủ quên mất.
Buổi sáng thức dậy lại phát hiện bản thân đang ngủ trên giường.
Vậy khẳng định nhân cách ban đêm lại xuất hiện rồi.
giờ phút, Tần Vật ngồi trước gương lại bắt đầu buồn ngủ, mí mắt đánh lộn với nhau.
Anh biết, điều này chứng tỏ nhân cách ban đêm sắp xuất hiện.
Anh dùng ngón tay nỗ lực mở to mắt, không để bản thân ngủ quên.
Anh muốn nhìn thấy!
giờ phút, Tần Vật phảng phất nhìn thấy khuôn mặt của mình trước gương dường như có biến đổi.
Chính là nhìn bản thân mình trước gương trong một thời gian dài, đột nhiên không nhận ra bản thân mình nữa, có cảm giác giống như đây là một người lạ giống y đúc mình vậy.
Anh nhìn thấy độ cong trên khóe miệng của mình càng ngày càng lớn, khóe môi phẳng lặng thường ngày, được thay thế bằng một nụ cười tà tứ.
Đôi mắt đen hẹp dài uốn cong lên, khí chất cả người đều đang dần dần phát sinh thay đổi.
"Anh.." Tần Vật vừa mới phát ra một âm tiết, còn chưa nói được lời nào, ý thức của nhân cách ban ngày đã ngủ thiếp đi.
Nhân cách ban đêm của Tần Vật xuất hiện.
Anh lấy ngón tay từ trên mí mắt xuống, trên khóe miệng là nụ cười khẩy (nhếch mép tự mãn).
Anh kéo những chiếc cúc áo gọn gàng ra, tùy tiện dùng tay vò mái tóc gọn gàng rối tung lên, sau đó đứng dậy, lấy chìa khóa và rời khỏi căn hộ.
Tần Vật mới vừa lái xe ra khỏi tầng hầm đỗ xe, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
"Alo." Giọng nói của anh trầm thấp gợi cảm, chứa mị lực mê hoặc vừa tà mị vừa xấu xa.
"Anh trai, em tới rồi, em đã gọi rượu mà anh thích uống, chờ anh đấy." Giọng nói ngọt mềm của Bạch Sương truyền tới, khiến nụ cười trên khóe môi của Tần Vật càng sâu hơn.
Tần Vật nói: "Vậy em đã gọi sữa bò cho em chưa?"
"Đã gọi rồi. Nhưng mà anh trai, em thực sự không thể nếm thử rượu của anh sao?"
"Không thể, trẻ con uống rượu làm gì, uống nhiều sữa bò, về nhà dễ ngủ."
Tần Vật cười tùy ý, "Ngoan, một chút nữa thôi là anh tới rồi."
Thì ra, sở dĩ nhân cách ban ngày của Tần Vật cảm thấy không gặp Bạch Sương cũng không nhớ cô đến vậy, là bởi vì mỗi tối anh đều sẽ gặp mặt và ở cùng với Bạch Sương.
Mặc dù không có ký ức, nhưng thân thể và tâm lý đều cảm nhận được sự thỏa mãn, cho nên dục vọng muốn được nhìn thấy Bạch Sương vào ban ngày đương nhiên sẽ còn không mãnh liệt như vậy.
Rất nhanh đã tới thứ , ngày họp lớp.
Tần Vật đã theo lời hẹn tới quán bar tổ chức buổi họp lớp, ăn cơm cùng mọi người.
Sau khi anh tới mới phát hiện, Trì Châu Bạch cũng có ở đây.
Trừ việc không uống rượu, thì Tần Vật ở chung với mọi người cũng được xem như là hài hòa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đã là giờ tối gần giờ.
Nghĩ tới thời gian nhân cách ban đêm có thể sẽ xuất hiện, bây giờ đã được xem như là khoảng thời gian khá nguy hiểm.
Tần Vật vẫy tay tạm biệt với mọi người: "Hôm nay tới đây thôi, tớ về nhà đây."
Trì Châu Bạch vội vàng mở lời: "Đàn anh Tần, đừng đi mà, anh khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến.
Hoạt động tiếp theo của chúng ta đều đã được sắp xếp xong cả rồi, anh chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, anh không thể đi được."
Lời này vừa nói, những người khác liền theo đó mà hùa vào.
"Đúng vậy đúng vậy, Tần Vật cậu đừng đi, lúc nãy ăn cơm cậu đến một giọt rượu cũng không đụng vào, tiếp theo, chúng ta đi KTV cậu nhất định phải uống hai ngụm bồi chúng tớ!"
"Tần Vật, chúng ta còn là bạn cùng phòng hồi đại học đó, mấy năm nay cậu đều không bằng lòng tụ tập cùng mấy anh đây, có phải cậu có ý kiến với chúng tớ không?"
Năm xưa lúc còn đang học, quan hệ của Tần Vật với mọi người đều không tệ, cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Đã đến nước này rồi, nói không đi thực sự cũng có chút quá đáng.
Tần Vật chỉ có thể lên kế hoạch dự phòng trước, "Vậy tớ nói trước, sau khi tớ uống rượu tính cách sẽ thay đổi, đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến tớ không thường xuyên uống rượu."
"Hahaha đây thì có gì chứ, đó là cậu chưa nhìn thấy lần trước sau khi Tiểu Trần uống say rồi ôm lấy bồn cầu không buông thôi, còn nói là người tình trong mộng của nó đấy!"
"Cậu im miệng cho tôi! Có phải chuyện gì tốt đâu mà cậu cứ tuyên dương khắp mọi nơi thế, thật là.."