Ba Tần quýnh lên, vội vàng nắm lấy tay mẹ Bạch nắm chặt không buông, "Không được! Cái gì mà tuổi tác lớn rồi, tôi không thích nghe những lời như vậy!
Khoảng thời gian tôi ở bên mẹ Tần Vật, là bởi vì lệnh của bố mẹ lời của mai mối, thực tế tôi vốn chẳng hề thích bà ấy, bà ấy cũng không thích tôi.
Sau khi chúng tôi miễn cưỡng duy trì được mấy năm hôn nhân, phát hiện hoàn toàn không thể tiếp tục sống chung với đối phương được nữa, nên đã dứt khoát ly hôn.
Sau đó tôi gặp được bà.
Bà có biết không, tôi gặp được bà mới biết cái gì gọi là tình yêu, tôi không muốn ly hôn với bà dù chỉ một chút, tôi không hề muốn ly hôn với bà!"
Nhìn ba Tần lắc đầu như một đứa trẻ, mẹ Bạch mỉm cười vỗ nhẹ vào tay của ông ấy, "Nhưng ông đã từng nghĩ tới Tiểu Vật chưa?"
Ba Tần sững sờ.
Giọng nói của mẹ Bạch rất dịu dàng, "Mới đầu tôi không hiểu tính cách của đứa trẻ Tiểu Vật này, đối với nó có định kiến rất sâu.
Tôi còn từng đặc biệt dặn dò Sương Sương, để con bé đừng tới quá gần Tiểu Vật, tôi sợ con bé sẽ bị tổn thương.
Nhưng dần dần tôi mới phát hiện, đứa trẻ Tiểu Vật này thực ra rất tốt.
Chỉ là nó không quen dùng lời nói để biểu hiện ra bên ngoài.
Thái độ của nó đối với Sương Sương, tôi nhìn trong mắt, nó thực sự thích Sương Sương, Sương Sương cũng thật lòng thích nó."
"Nhưng chúng ta kết hôn trước mà." Ba Tần tủi thân nói.
"Bởi vì hôn nhân của chúng ta, cho nên mới khiến cho hai đứa trẻ gặp nhau, đây cũng là duyên phận trong cuộc đời của bọn chúng, không phải sao?"
Mẹ Bạch nhìn nhận rất rõ ràng, "Lão Tần, ông và vợ trước của ông đã nợ Tiểu Vật quá nhiều quá nhiều rồi.
Nó được hai người mang tới thế gian này, nhưng hai người căn bản không xứng đáng với cương vị phụ mẫu của mình, không cho nó đủ tình yêu thương và sự quan tâm.
Những oan ức và khó khăn mà nó từng trải qua, so với tưởng tượng của ông còn nhiều hơn rất nhiều.
Đứa trẻ Tiểu Vật này thực sự rất đáng thương, khó khăn lắm mới có một người có thể giải thoát cho nó, ông đừng ngăn cản nữa."
Ba Tần cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ tới điều gì.
Chỉ là tay của ông vẫn luôn nắm chặt tay của mẹ Bạch, không hề buông.
Mẹ Bạch vỗ nhẹ lên lưng ông trấn an, "Lão Tần à, nếu như ông thực sự yêu tôi, vậy cho dù chúng ta có ly hôn, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau."
Ba Tần đột ngột ngẩng đầu lên nhìn bà, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
"Chúng ta huỷ bỏ quan hệ hôn nhân, là để nhường chỗ cho bọn trẻ có thể kết hôn một cách hợp pháp về mặt pháp luật.
Nhưng chỉ cần ông không quan tâm những lời đồn đại ở bên ngoài, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau, sẽ không có gì khác biệt so với hiện tại."
Mẹ Bạch thở dài, "Lão Tần, ông thực sự đã nợ Tiểu Tần quá nhiều rồi.
Gần nửa đời trước của nó đã trải qua bao nhiêu đau khổ tới vậy, hơn nửa đời sau này, ông hãy để nó được sống trong hạnh phúc đi.
Làm người ấy, vẫn là đừng nên ích kỷ quá, cho dù nó là đứa trẻ mà ông với người phụ nữ ông không thích sinh ra, thì nó vẫn là cốt nhục của ông.
Ông đừng chỉ nghĩ tới việc sau này già rồi hưởng phúc của nó, mà trước nay đều chưa từng nghĩ tới việc chi trả."
Ba Tần bị mẹ Bạch nói tới hổ thẹn không thôi, liên tục gật đầu, "Tôi bằng lòng chi trả, tôi bằng lòng.
Vợ à.. sau này bà, có thể dạy cho tôi cách làm sao để quan tâm con cái không?
Trước đây tôi không biết, làm không tốt, là lỗi của tôi.
Sau này, tôi muốn dùng hết mọi khả năng của tôi để bù đắp cho Tiểu Vật.."
Ở những phương diện khác ba Tần đều rất tốt, nhưng duy nhất về phương diện cư xử với Tần Vật, thực sự là có phần quá ích kỷ.
Ông chỉ nghĩ tới việc cuộc đời của mình làm sao để có thể trải qua một cách thoải mái, được sống cuộc sống tuyệt vời, nhưng ông lại chưa từng nghĩ tới Tần Vật.
May mắn có mẹ Bạch ở bên cạnh ông, từng bước từng bước đưa ông về với con đường chính đạo.
Ba Tần bây giờ đang đợi Tần Vật từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, ông muốn học cách để trở thành một người ba chân chính.
Chớp mắt một cái, ba tháng thời gian trôi qua.
Cửa lớn bệnh viện tâm thần mở ra, Bạch Sương và Tần Vật từ bên trong bước ra ngoài.
Khí chất cả người Tần Vật thoạt nhìn dường như đã thay đổi.
Lúc anh không cười, thì giống như nhân cách ban ngày lúc xưa, cấm dục lại cao quý.
Nhưng chỉ cần anh cười lên, khoé miệng cong lên nhìn thế nào cũng thấy tà mị mê hoặc.
"Làm gì mà cứ nhìn em cười vậy?" Tần Vật cười, Bạch Sương cũng theo đó mỉm cười.
Tần Vật cúi người tới gần trước mặt Bạch Sương, hơi thở ấm áp truyền tới phả vào tai cô, "Bởi vì thấy em xinh đẹp."
"Anh giờ mới phát hiện ra sao?" Ở với nhân cách ban đêm của Tần Vật lâu ngày, Bạch Sương nói chuyện cũng trở nên lém lỉnh hơn.
Tần Vật cong môi nở nụ cười xấu, khi đôi mắt đen cong lên, trong mắt hiện lên vẻ lấp lánh dịu dàng, quyến rũ mê người.
Ngón tay thon dài của anh cuộn lấy một lọn tóc lòa xòa bên má Bạch Sương, đùa giỡn ám muội, "Có thể là bởi vì lâu lắm rồi không được ra ngoài, sau khi được tự do, cứ có cảm giác em đặc biệt xinh đẹp.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, không bằng nhân ngày đẹp trời này, làm chút chuyện vui đi?"
Khuôn mặt Bạch Sương bất giác nóng lên.
Trong ba tháng này, hai người ở chung với nhau, trong quá trình trị liệu nhân cách của Tần Vật không được ổn định, nhân cách ban đêm rất dễ dàng xuất hiện.
Khi nhân cách ban đêm xuất hiện, thì cứ luôn thả thính Bạch Sương, còn tìm rất nhiều video phổ cập kiến thức giữa nam và nữ cho Bạch Sương xem.
Từ trước tới nay Bạch Sương chưa từng xem những thứ này bao giờ.
Cô cũng là sau khi xem những video đó mới biết được, giữa nam và nữ nên làm như thế nào mới sinh được bảo bảo.
Nhân cách ban đêm của Tần Vật vẫn luôn rất "chính nhân quân tử" mà nói, những thứ này đều là video phổ cập khoa học, ai cũng có thể xem, không phải là những video không chính quy.
Nhưng anh lại vừa nói những lời này, vừa cố ý "không cẩn thận" mà phát những video "không chính quy" lên.
Những video người lớn khiến người ta vừa xem là mặt đỏ tim đập nhanh kia, dù Bạch Sương đã xem, nhưng cũng không chịu được.
Mặt của cô vậy mà lại không chịu khống chế đỏ lên.
Từ đó trở đi, Tần Vật luôn thường xuyên nhắc tới vấn đề này.
Đến hôm nay, anh đã có thể tuỳ tiện ở trước mặt Bạch Sương nói linh tinh.
Bạch Sương đang định từ chối nói tạm thời gác lại để sau này hẵng nói, liền nghe thấy ở đường lớn đối diện có người đang gọi bọn họ.
Là ba Tần và mẹ Bạch.
Tần Vật nhìn thấy ba Tần, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Hai người đi tới trước mặt bọn họ.
"Lên xe, đi ăn cái gì trước đã." Mẹ Bạch nói.
Lái xe tới một nhà hàng đã được đặt chỗ từ sớm, sau khi người phục vụ mang tất cả các món ăn lên bàn xong, mẹ Bạch từ trong túi lấy ra một cái thiệp màu đỏ, đưa cho Bạch Sương và Tần Vật xem.
"Giấy ly hôn?" Tần Vật có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Ba Tần xoa xoa tay, không quá ngại ngùng nói: "Tiểu Vật, ba và dì của con đã ly hôn rồi.
Nếu như con đã hết bệnh, vậy chuyện giữa con và Sương Sương cũng nên định đi."
Ba Tần và mẹ Bạch hai người mỗi người lấy một cuốn sổ hộ khẩu ra, "Đây là sổ hộ khẩu của hai con, đợi chút nữa sau khi ăn cơm xong, hai con đi làm giấy kết hôn đi."
Trong lòng Tần Vật ngũ vị tạp trần (hỗn loạn).
Anh nhìn ba Tần, lại đến một câu cũng không nói ra được.
Từ khi còn rất nhỏ anh đã biết rằng, ba và mẹ của anh đều giống như nhau, tự tư tự lợi, chỉ quan tâm tới cảm nhận của riêng bản thân họ.
Đúng là anh có ba mẹ, nhưng anh so với trẻ mồ côi thì có gì khác nhau?
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ vọng tưởng rằng mình sẽ nhận được chút ấm áp và quan tâm từ trên người bọn họ.
Anh từ nhỏ đã hiểu được một đạo lý, anh bị bắt nạt thì cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để chữa lành, sẽ không có một ai tới quan tâm, giúp đỡ anh chữa bệnh.
Đều này cũng là nguyên nhân mà sau này anh vào làm việc trong bệnh viện, dù bệnh nhân có mang tới cho anh áp lực to lớn đến nhường nào, sỉ nhục anh bao nhiêu, anh vẫn không nói bất cứ điều gì.
Chỉ tự mình âm thầm chịu đựng, đem bản thân mình ép tới phải tự mình phân ra một nhân cách khác, để cuối cùng đi tới bước đường cùng.
Lạc Lạc Lạc Lạc
/.