Thấp thoáng cũng đã giữa năm học, khối mười hai đâu đâu cũng bao trùm không khí ngột ngạt.
Đặc biệt là khi năm nay thi cuối kì và thi tốt nghiệp dồn chung thành một.
Cho dù bọn họ là phú nhị đại không lo cơm áo gạo tiền nhưng thành tích cũng không thể quá kém được.
Nói gì đến chỉ còn một tuần nữa là thi giữa kì, một kì thi khá quan trọng.
"Tiểu Miên, con ăn nhiều chút." Trần phu nhân nhìn con gái chỉ ngồi nhìn bàn ăn liền quan tâm trực tiếp gắp thức ăn cho con gái, trong lòng cũng không khỏi tự trách bản thân quá bận bịu không lo cho cô.
"Ân." Thẩm Miên nhìn miếng thịt trong chén rồi cau mày, đặc biệt là khi nó còn được gắp từ đũa của người khác.
Nhưng nhìn vị trưởng bối tự xưng mẹ mình trong mắt chứa đầy yêu thương cũng chỉ miễn cưỡng đưa lên miệng rồi nuốt xuống.
Dung Âm đứng bên cạnh bồi đại tiểu thư ăn thấy vậy liền cau mày.
Cô quan sát biểu cảm của Trần Giản Miên càng cảm thấy kì lạ.
Cô ấy rõ ràng không thích tại sao không nói mà vẫn ăn nó chứ.
Bình thường cô bồi cô ấy ăn cũng vậy, nếu không đúng ý cả nhìn cũng lười chứ đừng nói bỏ vào miệng.
Cô thấy vậy chỉ có thể cầm lấy bình nước cam rót cho cô ấy một ly.
Thẩm Miên cầm lấy ly nước cam khẽ nhấp một ngụm.
Cô cứ nghĩ bản thân đối với những người tốt với mình sẽ không cảm thấy ghê tởm, nhưng cô có làm cách làm cũng không thắng được bản thân mình.
Cô ghét người khác chạm vào mình và những thứ bên cạnh mình.
Thậm chí là thấy ghê tởm đến buồn nôn.
"Con đi học đây." Cô nói rồi liền trực tiếp đứng dậy.
Ăn thế này thật chẳng ngon lành gì.
Ưng Thừa Tướng đang giám sát không gian trò chơi muốn nói cái gì đó đột nhiên bị chuyển kênh qua không gian khác.
Nó dù sao cũng là đại bản hệ thống rất nhanh liền nhận ra đó là phòng tổng giám ở trụ sở của Nhất Thế Chi Dạ.
Ưng Thừa Tướng nhanh chóng quay lại trạng thái máy móc ngoan ngoãn đối với người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt.
Cho xin đi nó không muốn bị mang đi tiêu hủy đâu.
"Chào chủ nhân."
"Cô ta thế nào?" Người đàn ông đeo mặt nạ thần thần bí bí trực tiếp hỏi.
"Chủ nhân, cô ta không được bình thường." Không phải chỉ đơn giản là không bình thường đâu.
Theo như nó phát hiện thì vị kí chủ của nó không khác gì kẻ điên cả.
Não cô ta rõ ràng có vấn đề.
"Ta biết, nếu không đã không thiết lập ra ngươi." Người đàn ông vô cùng bình tĩnh trả lời.
Ưng Thừa Tướng nghe xong những lời này chỉ muốn tắt nguồn tại chỗ.
Theo lời chủ nhân thì nó được tạo ra chỉ để phục vụ cho Thẩm Miên điên kia sao.
Nó thà không được tạo ra còn tốt hơn đấy.
"Việc của ngươi là giữ chân cô ta ở trong Nhất Thế Chi Dạ càng lâu càng tốt, những việc khác ngươi không cần biết." Không phải chỉ đơn giản là giữ chân.
Hắn còn muốn biến cô ta thành một hệ trong game của hắn.
Không phải như vậy rất thú vị sao.
"Tuân lệnh chủ nhân." Nó nhận ra rất rõ ràng kí chủ kia không có hứng thú gì với game.
Cô ta cũng không phải dạng dễ chơi.
Nhưng làm sao được, cô ta đã vào game rồi thì quyền quyết định này e là chỉ có thể thuộc về nó.
Nói trắng ra Thẩm Miên hiện tại không khác gì cá nằm trên thớt.
Trong khi đó Thẩm Miên lại không hay biết gì âm mưu nửa vờ của bọn họ.
Cô ngồi trên lớp vô cùng buồn chán, cực kì muốn tìm khỉ thối đấu khẩu nhưng cô có chửi cả vạn lần thì cái hệ thống chết bầm cũng không xuất hiện.
"Cậu đã xoay bút cả buổi rồi đó." Phong Ngư Cầm không chịu được nữa mà lên tiếng.
Đối với người bạn thân cùng bàn này bây giờ cô lại có chút sợ.
Nhưng sợ là sợ, còn bạn bè thì không bỏ được.
"Rảnh quá thì chúng ta đi căn tin mua trà sữa đi."
"Không uống trà sữa." Thẩm Miên mặt lạnh đáp.
Xem đi, nhìn cô thế này mà uống trà sữa.
Uống rồi còn chút uy phong nào không chứ.
"Thì uống thứ khác." Căn tin bọn họ mang danh quý tộc thì món gì không có, đến thức uống có cồn còn có nữa là.
Thẩm Miên quay sang nhìn Phong Ngư Cầm hai giây, miệng khẽ mấp máy.
"Không đi." Từ khối mười hai đến căn tin khá xa.
Cô chỉ muốn tìm người đấu khẩu chứ không muốn nê thân đi mua đồ ăn.
Huống hồ gì mấy cô nữ sinh này thật khó hiểu, đến cả đi vệ sinh cũng phải đi có đôi có cặp, chẳng lẽ vô trong đó rồi có thể đi cùng một phòng hay sao.
Phong Ngư Cầm: "..." Bạn bè có thể phũ phàng với nhau như vậy sao.
Nhưng cô không thể từ bỏ mà trực tiếp chống tay lên cằm đưa mắt cún con nhìn Trần Giản Miên vô cùng cầu khẩn.
Thẩm Miên nhìn ánh mắt đó liền quay mặt đi.
Đến cuối cùng bị nhìn đến nổi nóng cả mặt cũng chịu thua mà đứng dậy.
Thật sự quá phiền phức mà.
"Đi, cho cậu hai mươi phút."
Phong Ngư Cầm đạt được mục đích liền gật đầu đắc ý.
Cô biết mà, chiêu này làm gì có ai kháng cự được chứ.
Nói gì đến việc cô là cô bé cực kì dễ thương.
"Cậu uống gì tớ khao?" Cô định khoác tay Trần Giản Miên nhưng nhớ đến sự thay đổi của cô ấy dạo gần đây thì ngay lập tức rút tay lại.
Cô không muốn bị bóp ch.ết đâu.
Thẩm Miên bỏ tay vào túi váy bình tĩnh trả lời.
"Trà chanh thêm trân châu."