Lục Bảo Châu nghe giọng nói trầm ấm khá quen thuộc ở phía trên liền giật bắn người trực tiếp ngã xuống đất.
Trong cú ngã đó cô ta còn nghĩ rằng người trước mặt sẽ kéo cô ta lại hoặc ôm lấy eo cô ta, đáng tiếc người đối diện cô ta lại là Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhìn người sắp ngã xuống đất còn chắp tay sau lưng lùi về sau một bước tránh người ngã trúng mình.
Cô còn nhìn Lục Bảo Châu bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường.
Nữ chính này nghĩ mình giỏi tính toán lắm hay sao.
Muốn thoát khỏi cô.
Đúng là trứng mà đòi khôn hơn vịt.
"Chạy.
Sao không chạy nữa đi? Bây giờ cô có hét khan cả họng cũng không ai cứu nổi cô đâu?" Thẩm Miên nở nụ cười đầy gian trá rồi nhẹ nhàng bẻ khớp tay khởi động.
Trong khi Thẩm Miên đang vui vẻ bên ngoài thì Tề gia cũng loạn lên, hoàn toàn là khung cảnh gà bay chó sửa.
Từ sáng sớm sau khi trở về từ cảng thương vụ tâm trạng của gia chủ Tề Bắc Thần như có chứa thuốc nổ.
Chỉ sợ chỉ cần một ánh lửa nhỏ cũng có thể cháy lớn hơn trời.
"Tề Lục Hề đâu?" Tề Bắc Thần nghiêm mặt nhìn xung quanh bàn ăn đại gia đình thiếu mất một người liền cau mày.
Mọi người nhìn cũng biết Tề Bắc Thần đang muốn tìm nơi trút giận nên hầu như đều cúi đầu im lặng đưa ánh mắt nhìn sang lão tứ Tề Kiệt.
Bình thường lão tứ Tề Kiệt này được việc lại thuận mắt Tề Bắc Thần nhất, hắn không nói thì ai nói bây giờ.
Nhị phu nhân tuy trong lòng không phục nhưng nhớ đến lời cảnh cáo tối qua đành nuốt xuống ấm ức.
Trong lòng thầm đọc một ngàn lần câu: Chuyện nhỏ không nhịn làm sao có thể làm chuyện lớn.
"Đại ca không biết làm gì, từ sớm đã ra ngoài.
Chắc lâu không về nước nên muốn ra ngoài dạo chơi một chút." Tề Kiệt tất nhiên không buông tha cơ hội nói xấu Tề Lục Hề rồi.
Ở Tề gia lão tam là con mọt sách tay chói gà không chặt, lão thất và lão cửu còn quá nhỏ không có sức tranh đấu, suy đi tính lại chỉ có Tề Lục Hề lão đại kia.
Dựa theo những gì quan sát được hắn phải tranh thủ dìm chết vị đại ca đó trước khi hắn ta kịp lập công trước mặt phụ thân.
"Thân là lão đại...nó còn muốn đi chơi." Tề Bắc Thần nghe xong liên đen mặt.
Hắn ở cảng xảy ra chuyện lớn như vậy mà con lớn lại có thể ra ngoài lêu lổng.
"Con...con...con...nghĩ đại...ca...huynh ấy...!đi...làm...làm...!việc gì..." Lão tam Tề Mộc Dã cúi gầm mặt cố gắng giải thích cho Tề Lục Hề nhưng vì quá run sợ trước khí thế hung tợn của cha mình mà trở nên cà lăm.
Cũng chính vì căn bệnh này mà hắn ở Tề gia cũng chỉ có thể lủi thủi một mình trở thành đứa con bị chính cha mình lãng quên.
Tề Kiệt nghe lời giải thích không rõ ràng không rành mạch của lão tam liền cảm thấy vui sướng vì có người sắp gặp họa.
Ai không biết vị lão tam này là cái gai trong mắt Tề Bắc Thần cơ chứ.
Đột nhiên bản thân lại có đứa con bệnh tật mà.
Đúng như dự đoán, Tề Mộc Dã chưa nói hết câu Tề Bắc Thần đã cầm lấy cốc trà nóng bên cạnh trực tiếp phi thẳng về phía người con trai thứ ba của mình.
Tề Mộc Dã là một con mọt sách vừa yếu ớt lại bệnh tật thì làm sao có sức né tránh.
Hắn chỉ có thể bất lực nhắm mắt đợi chiếc cốc bay trúng mình.
Chỉ là, hắn đợi cách nào cũng không đợi được chiếc cốc bay trúng mình.
Đến cả tiếng vỡ cốc cũng không có.
Tề Mộc Dã hít một hơi thật mạnh cố gắng lấy dũng khí mà hé một bên mắt ra quan sát.
"Mở mắt ra được rồi." Thẩm Miên cầm lấy cốc trà bắt được nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi vô cùng kiêu ngạo mà ngồi xuống vị trí của mình.
"Cách mời trà này thật đặc biệt." Cô xoay xoay cốc trà nhưng giọng lại chứa đầy sự châm biếm.
Một người cha không yêu thương con cái thì thôi.
Thấy con cái như vầy lại tỏ ra chán ghét và ruồng bỏ thật đến cầm thú cũng không bằng.
"Thật không biết phép tắc." Đại phu nhân lúc này mới lên tiếng bằng giọng đầy phê phán như muốn châm dầu vào lửa.
Lão tứ Tề Kiệt là con trai dưới danh nghĩa của bà, bà phải tranh thủ giúp Tề Kiệt một tay.
"Đúng đó, đi du học ở Anh làm gì bây giờ đến phép tắc cơ bản khi gặp người lớn cũng không biết."
"Xem ra sống ở nước ngoài rất tốt, đáng tiếc nền giáo dục kiểu này tôi vẫn để tiểu cửu học trong nước thì hơn, ít ra còn có thể biết phép tắc ở nhà."
Thẩm Miên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Cô không ngờ ở thời dân quốc cũng có thể chơi gia đầu gây cấn như vầy nha.
"Biết phép tắc hay không, không đến lượt các người nói..." Thẩm Miên mỉm cười nhìn bọn họ đầy châm biếm.
Sớm muộn thôi, cô sẽ may hết mấy cái miệng này lại.
"Nói gì đến việc, tôi chính là phép tắc."
Đại phu nhân nghe xong liền đen mặt khẽ liếc nhìn biểu cảm trên mặt của Tề Bắc Thần.
Nhìn xong trong lòng bà ta liền như mở hội.
Tề Lục Hề lần này coi như xong rồi.
Ở trước mặt người đàn ông quyền lực nhất Đài Xuyên lại có thể ngạo mạn như vậy.
Tự mình tìm đường chết.