Hà Vận Cẩm trừng mắt nhìn An Kỳ cướp súng trong tay mình mà như thần xạ bắn đâu trúng đó.
Cô chỉ có thể đứng phía sau lưng một đường cho cô ấy che chở mình.
Nhớ năm đó An Kỳ theo cô rõ ràng chỉ là cô nhóc có chút IQ cao cùng là kẻ có tư duy tà đạo chứ gan thì như con gà chạy.
Đột nhiên có cảm giác con gái mình nuôi nay lớn rồi.
Thẩm Miên bị ánh mắt của Hà Vận Cẩm nhìn đến nóng cả người.
Cô cau mày trực tiếp kéo Hà Vận Cẩm lên phía trên và đưa súng vào tay cô ấy.
“Cô còn không biết điều tôi sẽ trực tiếp mang cô làm bia đỡ đạn.”
Hà Vận Cẩm nhìn An Kỳ một tay ôm eo một tay nắm tay mình mà bóp cò súng không hiểu sao cảm thấy có chút gì đó sai sai.
Hà Vận Cẩm: “…”
Bọn thuộc hạ xung quanh nhìn thấy một mình cố vấn của mình chấp hết tất cả bọn lính đánh thuê cũng bắt đầu nhìn An Kỳ bằng ánh mắt sùng bái.
M* nó.
Sao trước giờ bọn họ không biết An gia trâu bò như thế.
“Rút, rút mau.
Khốn kiếp.”
Bên phía lính đánh thuê thấy vậy bắt đầu bỏ chạy dần.
Bọn họ gặp phải quái vật rồi.
Chết ti*t.
Sao bên trên chỉ nói là một đám vô dụng.
Vô dụng có thể lấy một địch lại hơn ba mươi lính đánh thuê cấp S hay sao.
Với lại, cô ta là nhảy từ trên sân thượng tòa nhà xuống đấy.
Đây tuyệt đối là một con quái vật.
Thẩm Miên thấy một hai kẻ bỏ chạy mất cũng lười đuổi theo.
Cô nhìn Hà Vận Cẩm trong vòng tay mình liền nhanh chóng buông tay ra.
Bộ dạng ghét bỏ vô cùng.
Khốn kiếp thật.
Cô vậy mà lại không cảm thấy cô ta ghê tởm, còn ngược lại cơ đấy.
Từ sự việc năm đó, cô đối với tất cả những kẻ có ý đồ với mình đều cảm thấy giả dối và ghê tởm.
Nhưng Hà Vận Cẩm này cô chỉ có thể cảm nhận được linh hồn thuần khiết như dòng suối mát.
“An gia, cô thật trâu bò.” La Tức cùng bọn thuộc hạ phía sau đều nhìn An Kỳ bằng ánh mắt sùng bái như nhìn thấy một vị thần với hào quang sang chói.
Trâu bò? Ai là trâu là bò chứ?
“Ông nội ngươi mới là súc vật?” Thẩm Miên trừng mắt với La Tức.
Cô đã đủ bực mình rồi đừng có mà chọc tức cô.
Mọi người: “…”
La Tức gãy gãy đầu đầy bối rối.
Hắn khen cô ấy mà cô ấy nổi giận cái gì chứ.
Ưng Thừa Tướng cũng chỉ có thể mặc niệm cho La Tức.
Kí chủ nhà nó đang giận cá chém thớt thôi mà.
"Không về hả? Còn ở đây đợi xác chết hóa zombie sao?" Thẩm Miên trực tiếp nhắc nhở bọn họ.
Còn ở đây nữa không chừng để bọn lính đánh thuê đó kéo thêm người đến thì bọn họ còn đường thoát hay sao.
Nhưng cô cũng biết sau việc vừa rồi sẽ chẳng có tên lính đánh thuê nào dám tới hiến mạng cho cô nữa.
Bọn chúng mà đến cô cũng phải nể bọn họ là bậc kì tài trời sinh ra để làm quân cảm tử.
Hà Vận Cẩm thấy cố vấn của mình nay không biết lớn nhỏ đi trước cũng không tính toán.
Cô xoay người dặn dò La Tức ở lại thu dọn và đưa xác những đồng đội đã hi sinh về sau đó liền đuổi theo An Kỳ.
Hà Vận Cẩm sau khi đuổi kịp bước chân của An Kỳ liền nắm lấy tay cô ấy.
"Về nhà thôi."
Thẩm Miên nhìn xuống bàn tay bị nắm của mình sau đó liền rút tay về trực tiếp bỏ hai tay vào túi áo.
Hà Vận Cẩm thấy vầy liền ôm lấy cánh tay của An Kỳ.
Thẩm Miên: "..." Cô ta là đỉa chắc.
Có thể bám dai như vậy.
Cái bộ dạng lão đại Đằng Huyền Minh Hội ở đâu.
Bị chó tha mất rồi hả.
Ưng Thừa Tướng nhúng vai.
"Được mĩ nữ ôm mà còn có thể ghét bỏ như vậy kí chủ cũng xem như rất chính nhân quân tử."
Thẩm Miên trực tiếp gào lên: "Chính nhân quân tử cái ông nội mi.
Bà đây là nữ nhân."
"Kí chủ không nói tôi cũng quên mất giới tính của cô." Ưng Thừa Tướng như điếc không sợ súng.
Mà đúng thật nhìn kí chủ nhà nó có chỗ nào giống nữ nhân chứ.
Có nữ nhân nào vừa điên vừa khùng lại trâu bò như vậy sao.
"Bà đây sẽ khóa mõm mi." Cái hệ thống khỉ vô dụng này hình như sau khi nạp tiền tài và nâng cấp thì mồm mép cũng lợi hại hơn rồi.
Cô phải khóa mõm nó lại mới được.
Ưng Thừa Tướng nghe xong liền trực tiếp làm động tác khóa miệng mình lại.
Nhưng chợt nhớ đến cái gì đó nó liền đưa ra thông báo.
"Thông báo nâng cấp level 3, hệ thống Ưng Thừa Tướng sẽ được cập nhật trong hai mươi bốn giờ tới.
Hiện tại hệ thống sẽ tạm bão trì để cập nhật.
Xin kí chủ vui lòng đợi.
Típ...típ..."
Thẩm Miên không khỏi chửi trong lòng.
M* kiếp, cái hệ thống vô dụng nhà mi.
Có ngon thì biến luôn cho bà.
Sớm không cập nhật, trễ không cập nhật, canh ngay bây giờ.
Có chó nó mới tin.
"An Kỳ này?" Hà Vận Cẩm đột nhiên lên tiếng.
"Nói?" Thẩm Miên nhìn cánh tay mình bị ôm chặt liền có chút mất kiên nhẫn muốn rút về nhưng không thể nào rút được.
"Cô là ai? Cô không phải An Kỳ đúng không?" Hà Vận Cẩm ôm chặt cánh tay của An Kỳ như sợ cô bỏ chạy.
Đầu thì dựa vào vai của An Kỳ mà nói nhỏ giống như sợ người đi bên dưới nghe thấy.
Thẩm Miên đứng hình mất hai giây sau đó liền bật cười rồi hỏi ngược lại Hà Vận Cẩm.
"Cô bị ngu à? Tôi không phải An Kỳ thì là ai chứ?"