Dung Âm không biết bản thân xui hay hên.
Sáng nay phải đi bộ đến trường đã đành bây giờ ngồi không trái bóng cũng bay vào mặt.
Cô nhìn trái bóng sau khi trúng mình liền rơi xuống lăn vài vòng trên đất liền cau mày như muốn khóc.
Lúc trước cô cứ nghĩ vào được trường quý tộc sẽ rất tốt, tương lai sẽ tươi sáng rồi đổi đời.
Ai ngờ trong này đều là một bọn cậu ấm cô chiêu dựa hơi gia đình làm loạn.
"Này người hầu, nhặt trái banh cho tôi." Trần Doãn ở bên dưới sân vận động lớn tiếng ra lệnh.
Dung Âm đang bực tức nghe vậy liền xù lông.
"Cậu không biết tự lên nhặt hay sao." Cả một câu xin lỗi cũng không biết nói, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người gọi cô là người hầu.
Hắn không thể cho cô một chút mặt mũi hay sao.
"Cô là người hầu của Trần gia, cô phải nghe lệnh tôi.
Nhanh." Trần Doãn sáng sớm đã bực tức Thẩm Miên bây giờ Dung Âm còn chống đối hắn khiến lòng hiếu thắng cùng tự trọng của hắn bị đả kích biến thành tức giận.
"Tôi đã hết giờ làm việc, hiện tại chúng ta là bình đẳng.
Cậu đánh bóng trúng tôi thì phải nên có một lời xin lỗi đi chứ."
Hành động phản kháng của Dung Âm lại không khác gì gây thù chuốc oán làm ngứa mắt fan hâm mộ thiếu nữ của Trần Doãn.
Những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống trực tiếp nhìn thẳng vào người Dung Âm.
Thẩm Miên nhếch môi.
Đúng là tuổi trẻ chưa trãi sự đời, vì một quả bóng cũng phải mất nhiều thời gian đấu võ mồm như vậy.
Hãy nhìn cô giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn đây.
Cô từ từ tiến lại chỗ quả bóng trực tiếp cầm nó lên rồi đập xuống đất mấy cái lấy cảm giác để làm động tác chuẩn bị giao bóng.
Mọi người đang xem trò hay thấy vậy bất giác nổi lên mấy dấu chấm hỏi trong đầu.
"Học tỷ đó là ai vậy? Tự nhiên nhặt bóng lên làm gì.
Muốn gây sự chú ý của Doãn thần sao?"
"Trong trường chúng ta có người nhan sắc cao như vậy sao tôi không biết nhỉ.
Nhìn đồng phục hình như lớp 12."
"Cậu mới từ trên trời rơi xuống sao.
Đến cả chị gái của Doãn thần cũng không biết."
"Chị gái sao? Ôi đệt, Trần gia gen thật tốt."
Thẩm Miên nghe mọi người ồn ào liền cau mày.
Nếu không phải con khỉ thối kia hối thúc cô sẽ phải ra mặt hay sao.
Thật mệt chết lão nương.
"Bắt lấy." Cô vừa nói xong không đợi Trần Doãn chuẩn bị liền đưa tay giao bóng, chính xác hơn chính là ném.
Trái bóng theo lực đạo đi theo một đường thẳng vô cùng mạnh mẽ bay xớt qua vai Trần Doãn như một lời cảnh cáo, rồi đụng vào cột căng lưới bóng chuyền nhanh chóng dội lại trúng vào đầu một tên đồng đội của Trần Doãn khiến tên đó bắt tỉnh tại chỗ.
Mọi người thấy cảnh đó liền im lặng như tờ: "..."
Học tỷ này, thật đáng sợ mà.
Trần Doãn siết chặt tay mắt nhìn thẳng vào Thẩm Miên.
Đây là chị hắn sao, rõ ràng cùng một người nhưng tính cách tại sao lại khác như vậy.
Hắn đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được lực của trái bóng đó khi bay qua vai mình, nếu nó thật sự trúng mặt hắn e là người nằm bất tỉnh ở kia chắc chắn là hắn.
Lực đạo kinh khủng như vầy một người trước nay không chơi thể thao như Trần Giản Miên làm sao có thể làm được.
Còn ánh mắt kia nữa, nó nhìn hắn lạnh đến thấu xương không hề có tia tình thân nào.
"Trần Doãn Miên, chị muốn làm gì?" Trần Doãn hiện tại cho dù là nam chính thì cũng là chàng trai mười bảy tuổi.
Đối với ánh mắt của Thẩm Miên làm hắn có chút run sợ.
Hắn nắm chặt tay lớn giọng hỏi.
"Nghe cho rõ cô ta là người hầu riêng của tôi chứ không phải cậu, chỉ có tôi mới được ra lệnh.
Cô ta là đồ của tôi.
Tôi ghét nhất ai đụng vào đồ của mình bao, đừng để tôi phải vì một món đồ mà phải động thủ." Thẩm Miên nhìn khuôn mặt ngạc nhiên pha chút rối rắm như suy nghĩ gì đó của Trần Doãn liền lên tiếng cảnh cáo.
"Còn không đi, hay để tôi giúp cô gọi một chiếc xe tang." Cô nói xong định quay lại nhìn Dung Âm đang ngơ ngác liền nói.
Dung Âm: "..."
Gọi xe tang làm gì.
Nhưng đại tiểu thư thật đáng sợ mà.
Cô thà phải đối mặt với vị tiểu thư cao ngạo không quan tâm đến chuyện người khác kia hơn phải đối mặt với người lúc nào cũng tỏa ra sát khí này.
Trần Doãn thấy Dung Âm đi theo phía sau Trần Giản Miên liền đá vào cột căn lưới bóng chuyền một cái.
Hắn nhìn trên cột có một vết móp ngang với chiều cao của mình do trái bóng lúc nãy va vào liền cau mày.
Nếu quả bóng lúc nãy va vào xem ra không phải chỉ đơn giản là bất tỉnh nữa mà là hủy dung.
Trần Giản Miên chị hắn tuyệt đối sẽ không ra tay tàn độc thế này.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ Trần Giản Miên hiện tại là đồ giả mạo.
"Học tỷ vừa rồi thật sự là chị của Doãn Thần sao? Đáng sợ quá huhu."
"Nãy cậu có quan sát được đường quả bóng đi không.
Lực đạo đó nếu mà trúng Doãn Thần không biết sẽ ra sao."
"Cô ta mà là chị gái sao.
Có chị gái nào mà vì một người hầu ra tay với em trai mình như vậy sao."
"Tôi chỉ muốn nói, tôi hình như cong rồi.
Đúng gu tôi luôn."
"Gu cậu thật mặn."
Trần Doãn nghe mọi người còn lại bàn tán đã bực tức lại càng thêm tức mà quát lên.
Mang hết bực tức ra mà giận cá chém thớt.
"Im ngay.
Cút hết cho tôi."