Ưng Thừa Tướng nghe hai người giơ nanh múa vuốt liền đỡ trán.
Nó cảm thấy ký chủ và Vu Cận rất hợp nhau nha.
Kiểu như ở cùng có thể quyết chiến một mất một còn với nhau bất cứ lúc nào nhưng ở một góc nhìn nào đó lại vô cùng hợp.
Nó chắc chắn mọi người xung quanh cũng cảm thấy như vậy.
Ưng Thừa Tướng nhanh chóng lắc đầu bỏ những suy nghĩ đó ra ngoài.
Chắc do trong cuộc truyện hai người đó là một đôi nên nó mới thấy thế thôi chứ thật sự như vậy ký chủ không giế.t chết nó mới là lạ.
Trong thời gian đó bên phía Hoắc Diêm cũng chú ý đến bọn họ dù sao trận địa mà bọn họ bày ra cũng không phải nhỏ mà khiến người khác không chú ý.
Một đoàn binh sĩ đi đến đâu đều được dọn đường còn được dân quỳ bái tung hô chỉ có thể là hoàng đế một phương.
Hoắc Diêm đã gặp qua Vu Cận không ít lần vì vậy hắn thừa biết người đang nắm quyền Hạ Quốc không phải Thương Hoằng Vĩnh.
Chỉ có đều đây là lần đầu hắn gặp qua vị hoàng đế bù nhìn này.
Nếu nói không có cốt cách đế vương là chuyện giả dối, cốt cách từ con người này phát ra khiến hắn liên tưởng đến Tần Thủy Hoàng một vị hoàng đế thống nhất đất nước.
Đáng tiếc một người có cốt cách như thế là một kẻ vô dụng bị một tên thừa tướng thao túng không khác gì con rối.
Nhưng Hoắc Diêm không ngờ chính là Thương Hoằng Vĩnh lại xuất hiện trước mặt mình vào lúc này.
Không phải theo lẽ thông thường hoặc là tránh đi hoặc là Vu Cận đến tìm hắn hay sao.
Cuối cùng hắn đã phán đoán sai đều gì.
“Người là Hoắc Diêm.” Thẩm Miên nhìn nam chính với ánh mắt đầy thù địch.
Đây là tình địch không cốt truyện của cô sao.
Đúng là tác giả bị mù mắt rồi.
Không đợi Hoắc Diêm trả lời Thẩm Miên đã quay sang nói với A Nhược Lan.
“Có thấy không? Hắn ta xấu, lòng dạ cũng đen tối như màu da của hắn vậy nên nàng đừng có mắt mù.”
A Nhược Lan nhìn Thẩm Miên xong lạ nhìn Hoắc Diêm rồi gật đầu đồng ý với Thẩm Miên.
Hoàng đế biểu ca nói cái gì thì chính là như vậy.
Vì hoàng đế biểu ca mà minh quân mà, mắt của huynh ấy chắc chắn không nhìn sai được.
Thế là trong đầu A Nhược Lan đã bị tiêm nhiễm một vấn đề.
Hoắc Diêm đã xấu lại còn đen tối như chính màu da và cái tên của mình.
Vu Cận nghe xong cũng nhanh chóng bị nước bọt của mình làm cho sặc.
Hắn không ngờ Thương Hoằng Vĩnh nay lại to lên như vậy.
Bình thường cãi lời hắn đã đành bây giờ còn gây chiến trực diện với Hoắc Diêm.
Thương Hoằng Vĩnh có phải ăn phải gan hùm mật gấu rồi đúng không.
“Đừng nhìn hắn nữa, trẫm dắt nàng đi chơi hoa đăng.”
Hoắc Diêm và thuộc hạ của mình nghiêm mặt nhìn Thẩm Miên dắt A Nhược Lan rời đi liền nhíu mày đá đểu.
“Vu thừa tướng, ngài dạy thật tốt.”
Vu Cận nằm không cũng trúng đạn liền nhún vai rồi bật cười.
“Hoắc nguyên soái, ngài nói không đúng rồi.
Phải là vạn tuế gia có mắt nhìn.” Hắn cũng cảm thấy như vậy.
Tên Hoắc Diêm này trong mắt hắn cũng không phải loại tốt lành gì.
Nói hắn ta vì nghĩa vì nghĩa thì phất cờ lên đánh bại hoàng đế Dạ Quốc bây giờ đi.
Hoàng đế Dạ Quốc bây giờ cũng có tốt lành gì bọn nhà họ Thương năm đó đâu.
Trong mắt Vu Cận thì Hoắc Diêm không khác gì tên ngu trung.
Chỉ là tên ngu trung này có thực lực một chút.
“Vu Cận, ngươi còn không đi, hay muốn ở đó đánh với hắn một trận.” Thẩm Miên thấy hai tên nam chính và nam phụ cứ đứng đó đấu khẩu thì có chút mất kiên nhẫn.
“Nam tử hán đại trượng phụ động thủ chứ không động khẩu nha.
Động khẩu toàn là bọn hèn hạ.”
Hoắc Diêm: “...” Cái tên hoàng đế bù nhìn này.
Vu Cận giống như chịu hết nổi liền quát: “Ngươi im đi.”
Hắn cảm thấy nếu như hôm nay hắn và Hoắc Diêm không đánh nhau Thương Hoằng Vĩnh sẽ không can tâm.
“Nàng thấy không, đàn ông trên đời này đều là lũ không đáng tin.” Thẩm Miên lại tiếp tục thôi miên A Nhược Lan.
Sau đó lại nhớ đến việc mình là nữ cải nam trang liền bổ sung thêm.
“Trẫm là thiên tử, trẫm là đáng tin nhất.”
Ưng Thừa Tướng thật muốn đá đều một câu.
Ký chủ mà đáng tin như vậy thì hoàn thành nhiệm vụ đi chứ đừng đi phá game.
Mỗi lần ký chủ phá game là nó lại bị chủ nhân hỏi thăm một lần.
Rất mệt mỏi đó.
Ưng Thừa Tướng trực tiếp đưa ngón giữa lên với Thẩm Miên.
Kết quả nó nhận được cái trừng mắt đầy chết chóc.
Chỉ là nó không ngờ nữ chính lần này thuộc típ người ngây thơ ai nói gì cũng tin.
Thẩm Miên nói cái gì cô ấy cũng tin hết.
Ôi trời đất ơi, không thể tin được tác giả lại thiết lập một nữ chính như vầy.
A Nhược Lan đúng kiểu một cô nương vừa xuống núi, chưa trải sự đời và bị Thẩm Miên nhuộm đen.
Nhưng những câu nói của Thẩm Miên có tính xỉ nhục rất cao.
Hoắc Diêm giữ được bình tĩnh nhưng tên thuộc hạ đi phía sau hắn thì chưa chắc.
Tên đó nhanh chóng lao về phía Thương Hoằng Vĩnh.
Dù sao bên này cũng là một tên hoàng đế bù nhìn, hắn gi.ết chết tên này không chừng Vu Cận sẽ phải cảm ơn hắn.
Thẩm Miên nhìn tên đó rút kiếm lao về phía mình liền cúi đầu khẽ cười.
Một nụ cười gợn đòn chính hiệu.