Theo tiếng nói, cả lớp dần chuyển tầm mắt về phía Hạ My và Lưu Anh.
" Bạn học Hạ My, có chuyện gì sao? " Thấy Hạ My dẫn tới một nhóm nữ sinh tìm mình, Lưu Anh có chút hoảng hốt
" Bọn tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút thôi, không vấn đề gì chứ? "
" Không...không vấn đề " Rời khỏi chỗ ngồi, đi theo Hạ My ra khỏi lớp nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía các nam sinh cầu cứu. Rốt cuộc không nhịn được ánh mắt đẫm nước, đáng thương kia của Lưu Anh nữa, một nam sinh bất bình lên tiếng
" Hạ My, đủ rồi đó. Trước kia cũng vậy, có bạn nữ nào chuyển đến, cậu cũng luôn bắt nạt, đe dọa họ. Cậu hơi quá đáng rồi đó! "
" Đúng vậy, đúng vậy " Có được người đầu tiên, các nam sinh khác cũng hùa theo chỉ trích Hạ My
" Sao vậy? Bị cô ta mê hoặc rồi sao? Sao lúc trước, mấy nữ sinh đó bị tôi bắt nạt các người không có nói gì mà, sao bây giờ mới bất bình nói hộ cô ta? Hay tại.....cô ta xinh đẹp hơn những người đó? "
" Hạ My! Cậu đừng có quá đáng! "
" Sao vậy, tôi nói sai sao "
Nhất thời cả lớp đều im lặng. Lưu Anh thấy vậy bỗng hướng về phía Dương Lãnh Thần và Phong Thần Vũ cầu cứu. Nhưng có lẽ là nghĩ đến lời Hạ My vừa nói lập tức ngậm miệng lại
Thấy một màn này, Lãnh Tử Nguyệt suýt nữa cười ra tiếng
" Này...... không phải chỉ nói chuyện một lát thôi sao? Sao lại cãi nhau rồi? " Lãnh Tử Nguyệt nghiêng đầu hỏi một nữ sinh bên cạnh
" Cậu bị ngốc sao, nói chuyện gì chứ. Lưu Anh dám ngồi cạnh nam thần của Hạ My, còn công khai chống đối cô ta, cậu nghĩ Hạ My sẽ để yên cho Lưu Anh sao "
" Đúng đó Tử Nguyệt, sau này cậu nên tránh xa Hạ My ra một chút. Nhưng người đắc tội với cô ta không ai là có kết cục tốt đâu " Một nữ sinh tốt bụng nhắc nhở Lãnh Tử Nguyệt
" Ừm, mình biết rồi. Cảm ơn các cậu "
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt ngây ngô, đơn thuần như vậy. Bọn họ càng thêm yêu thích cô, có chuyện gì cũng kể cho cô nghe
Cuối cùng Lưu Anh cũng phải theo nhóm người Hạ My ra ngoài, lúc vào lớp thì cả người ướt sũng, vì không mặc áo khoác nên thấp thoáng có thể thấy cả áo bên trong
" Chỉ như vậy thôi sao? Hạ My này cũng làm việc thất trách qua loa quá đó " Nghĩ vậy nhưng tay Lãnh Tử Nguyệt vẫn cởi áo khoác ngoài ra đưa đến trước mặt Lưu Anh
" Mặc vào đi, không là cảm lạnh đó " vẻ mặt Lãnh Tử Nguyệt bình thường nhưng bên trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự quan tâm của cô. Còn đến tai Lưu Anh thì không phải vậy. Cô ta cảm thấy Lãnh Tử Nguyệt là đang mỉa mai, thương hại mình
" Không cần! Tránh xa tôi ra " Lưu Anh tiện tay hất luôn cái áo xuống đất. Bộ dạng cô ta bây giờ không còn vẻ ngọt ngào, đáng yêu nữa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhếch nhác khó coi
Tay của Lãnh Tử Nguyệt cứng ngắc vẫn còn trong trạng thái dơ lên, mắt nhìn vào chiếc áo dưới đất vẻ mặt mất mát
[ Độ hảo cảm công lược +, tổng độ hảo cảm . Kí chủ cố Lên ]
Lãnh Tử Nguyệt thấy độ hảo cảm tăng cũng không biểu hiện gì, vẫn tiếp tục đứng diễn vai Bạch liên hoa cùng Nữ chủ. Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Lãnh Tử Nguyệt, rất nhiều vốn cũng không thích Lưu Anh, bây giờ lại càng cảm thấy bất mãn với cô ta. Đến cả Dương Lãnh Thần và Phong Thần Vũ cũng nhíu mày nhìn Lưu Anh
" Lưu Anh! Cậu như vậy là có ý gì. Tử Nguyệt cậu ấy cũng chỉ quan tâm cậu mà thôi. Cậu không muốn thì nói một tiếng, việc gì phải hất nó đi " Một nữ sinh bất mãn với Lưu Anh lên tiếng
" Lần này cậu thật sự quá đáng rồi đó, Tử Nguyệt cũng chỉ có ý tốt mà thôi " Nam sinh thất vọng về Lưu Anh mở miệng
" Đúng vậy, đúng vậy........ " Hàng loạt những lời chỉ trích hướng về Lưu Anh, bây giờ cô ta mới tỉnh táo lại, bắt đầu trưng bày bộ dạng đáng thương, yếu đuối ra giải thích
" Không....không phải, vừa rồi... vừa rồi mình vẫn còn hơi sợ hãi cho nên mới không cẩn thận hất nó đi. Tử Nguyệt, mình thật sự không cố ý đâu, cậu phải tin mình "
" Ừm, mình tin cậu mà " Lãnh Tử Nguyệt cười sáng lạn nhìn Lưu Anh, làm cho vẻ mặt của cô ta hơi cứng đờ một chút
Thấy Lãnh Tử Nguyệt nói vậy thì cũng không ai nói thêm cái gì. Nhưng ánh mắt nhìn Lưu Anh vẫn còn chứa sự chán ghét
Lãnh Tử Nguyệt cúi người xuống nhặt chiếc áo lên, một lần nữa đưa cho Lưu Anh. Lần này cô ta mỉm cười nhận lấy, khoác lên người mình rồi quay lại chỗ ngồi. Lúc quay đi liếc nhìn chiếc áo trêи người tràn đầy ghét bỏ
Rồi lớp học cũng ổn định lại, ai về chỗ người đấy. Buổi học ngày hôm đó cứ kết thúc như vậy
Đến giờ tan học, khi đi qua một góc khuất của cổng trường. Lưu Anh cởi bỏ áo khoác của Lãnh Tử Nguyệt ra rồi vứt vào thùng rác. Nhưng rất không may, chuyện này lại bị Hạ My lấy điện thoại quay lại được
Vốn Hạ My đang định đi về nhưng nửa đường lại nhìn thấy Lưu Anh đang đi vào chỗ khuất không có người. Định đi đến cảnh cáo cô ta không được lại gần Dương Lãnh Thần thật không ngờ lại nhìn thấy cái này. Chuyện hôm nay ở trong lớp mặc dù lúc đó Hạ My không có ở đấy nhưng cũng có người kể cho cô ta nghe
Khi vứt chiếc áo kia đi, vẻ mặt Lưu Anh tràn đấy sự chán ghét không hề che giấu. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo vô cùng đáng sợ. Nào còn vẻ đáng yêu thường ngày.
Sau khi vứt chiếc áo đi, Lưu Anh không thèm để ý bước ra khỏi cổng trường đi về nhà
Nếu Lãnh Tử Nguyệt biết Lưu Anh đã vứt chiếc áo đi chắc chắn sẽ cảm ơn cô ta. Cô ta mà không vứt thì Lãnh Tử Nguyệt lại mất công phải vứt đi. Cô cũng không định giữ lại cái áo đó, Lãnh Tử Nguyệt bị mắc bệnh sạch sẽ
Còn Hạ My sau khi trở về thì lại nhìn đoạn video trong điện thoại, nghĩ cách để trừng trị Lưu Anh