" Tôi là bạn trai cô ấy "
" Anh nói cái gì? " Vẻ mặt Dương Lãnh Thần âm trầm đáng sợ nhìn Lãnh Kì Bạch như thể muốn giết người vậy
[ Tinh! Độ hảo cảm +, tổng , kí chủ thật giỏi ]
Lãnh Tử Nguyệt thấy anh trai nói vậy cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lãnh Kì Bạch. Nhưng trong lời lại đang cổ vũ " Anh trai thật giỏi, vì tương lai của em gái, hãy cố lên "
Lãnh Kì Bạch nghe Dương Lãnh Thần phản ứng mạnh như vậy thì lại càng chắc chắn suy đoán của mình. Ánh mắt nhìn Dương Lãnh Thần như nhìn kẻ thù
" Tôi nói " Tôi là bạn trai của cô ấy " " kèm theo nụ cười khiêu khích
" Anh ta nói thật không? " Không thèm để ý lời nói khiêu khích của Lãnh Kì Bạch, Dương Lãnh Thần liếc qua Lãnh Tử Nguyệt, giọng âm u hỏi
Phong Thần Vũ thấy vẻ mặt Dương Lãnh Thần, giống như chỉ cần cô nói một chữ "phải" thôi thì hắn sẽ lập tức giết người. Trong lòng không khỏi mặc niệm cho Lãnh Tử Nguyệt
" Chuyện này.... chuyện này... " Lãnh Tử Nguyệt đang không biết trả lời ra sao thì lại bị Lãnh Kì Bạch trừng mắt chặn lời
" Đương nhiên là thật rồi ". Thấy chưa đủ, anh lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. " Cậu tốt nhất tránh xa cô ấy ra, nếu không thì..... " Thì sao ta? Lãnh Kì Bạch nhất thời không nghĩ ra hậu quả
" Nếu không thì sao? " Phong Thần Vũ chen vào hỏi
" Thì đó đó " Lãnh Kì Bạch
" Đó đó là gì? " Phong Thần Vũ vẫn chưa buông tha
" Sao tôi biết được! Nói chung cậu tránh xa cô ấy ra, không thì biết tay tôi " Nói xong kéo Lãnh Tử Nguyệt rời đi, không thèm để ý sắc mặt đã đen như đít nồi đang tỏa ra lãnh khí của Dương Lãnh Thần
" Điều tra về hắn nhanh nhất có thể cho tôi " Dương Lãnh Thần đầy mặt sát khí, không thèm nhìn bỏ lại một câu cho Phong Thần Vũ rồi bỏ đi
Thấy bạn mình tức giận bỏ đi, Phong Thần Vũ cũng không còn hứng thú chọn quà sinh nhật nữa, cũng quay trở về điều tra Lãnh Kì Bạch
Ở một nơi khác
" Anh hai, vì sao vừa rồi anh nói như vậy với câu ấy " Lãnh Tử Nguyệt giả bộ tức giận trừng Lãnh Kì Bạch
" Cậu ta có ý đồ không trong sáng với em, nên tránh xa cậu ta ra " Lãnh Kì Bạch vẻ mặt nghiêm túc nói với Lãnh Tử Nguyệt
"......."
Cái gì mà ý đồ không trong sáng chứ? Cậu ta chỉ thích em gái anh thôi mà. Là thật bội phục lời nói của ông anh nhà mình. Rõ ràng người ta chỉ thích em gái anh mà thôi, anh lại nói người ta có ý đồ không trong sáng
má nó chứ!
" Cậu ấy thì có ý đồ gì chứ? " Lãnh Tử Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi anh trai nhà mình
" Em còn nhỏ, không hiểu được đâu. Sau này lớn lên rồi sẽ biết " Lãnh Kì Bạch vỗ vai em gái nói lời thấm thía
Lãnh Tử Nguyệt:"........."
Về đến nhà, Lãnh Kì Bạch lập tức lôi Ba mẹ vào thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc
" Ba, mẹ! Không tốt rồi, có người đánh chủ ý lên người Nguyệt Nhi "
" Cái gì? Là ai? " Ba Lãnh lập tức nhíu mày, Mẹ Lãnh ở một bên sắc mặt cũng không tốt
" Con không chắc lắm, nhưng hình như là Đại thiếu gia của D.T thì phải " Lãnh Kì Bạch nhớ lại, suy nghĩ một chút rồi nói
" Dương đại thiếu gia, Dương Lãnh Thần? " Ba Lãnh hỏi lại
" Vâng "
Cả thư phòng trở lên tĩnh lặng, một lúc lâu sau, Ba Lãnh nói tiếp
" Không sao, tôi cũng muốn xem D.T có thể làm gì chúng ta. Dám làm tổn thương bảo bối của nhà chúng ta, cho dù tôi có táng gia bại sản cũng phải kéo theo chúng " lại nói tiếp " Tiểu Bạch, sau này con hãy đưa đi con bé đi học, cử vài vệ sĩ đi theo bảo vệ con bé. Lúc nào ra ngoài cũng phải có vệ sĩ đi cùng "
" Vâng, con hiểu rồi "
Lãnh Tử Nguyệt ở bên ngoài nghe được lập tức đen mặt. Thật sự hết cách với gia đình này rồi, có cần phải phòng như phòng virus vậy không?
- -----------------------------------------------------------------------
Nhà Dương Lãnh Thần
" Tra ra chưa? " Dương Lãnh Thần ở trong thư phòng, ngồi trêи chiếc ghế xoay, tay cầm một ly rượu vang hỏi Phong Thần Vũ qua màn hình máy tính
" Chưa, những gì chúng ta có chỉ là ảnh của anh ta nên nhất thời vẫn chưa tra được thông tin gì cả " Phong Thần thở dài nói. Thật không ngờ việc này lại khó như vậy, tra cả ngày mà trả được cái gì cả
Cũng không thể trách Phong Thần Vũ không thể tra được gì. Ngoại trừ gia đình và một số người quen ra thì không ai biết tên hay mặt của Đại thiếu gia L.N cả và ngược lại nếu biết mặt thì lại không biết thân phận thật sự của anh
" Tra tiếp! Khi nào ra thì thôi " Phong Thần nhíu mày suy nghĩ
" Hả,aizz~, được rồi. Mà tại sao cậu lại quan tâm đến quan hệ của tên đó với Lãnh Tử Nguyệt như vậy. Chẳng lẽ.......... cậu thích cô ấy? " Phong Thần Vũ đùa hỏi
Dương Lãnh Thần giật mình trước câu hỏi của Phong Thần Vũ. Thích sao? Cô ấy?. Rồi lại nghĩ đến dáng vẻ cô nói cười vui vẻ, đột nhiên trong lòng có gì đó ấm áp chảy qua. Không tự chủ được cong khóe miệng
[ Độ hảo cảm +, tổng độ hảo cảm là , kí chủ siêu nhất ]
Lãnh Tử Nguyệt đang định đi ngủ thì nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, không khối khó hiểu. Nhưng cũng không để ý, dù sao độ hảo cảm tăng thì người có lợi chính là cô. Không nghĩ ngợi, tắt điện đi ngủ
Phong Thần Vũ thấy bạn không trả lời mình mà đột nhiên mỉm cười không khỏi cảm thấy kinh dị. Từ lúc quen nhau đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy Dương Lãnh Thần cười bao giờ. Giờ lại đột nhiên cười trước câu hỏi của bạn. Chẳng lẽ...là thật! Cậu ấy thật sự biết yêu rồi?
Phong Thần Vũ bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Làm sao có chuyện tảng băng lại biết yêu cho được. Không thể nào, đúng vậy, chắc chắn mình nghĩ nhìn rồi
Dương Lãnh Thần bình ổn lại cảm súc của mình, nói với Phong Thần Vũ
" Được rồi, lúc nào tra được thì báo tôi, giờ đi ngủ đi, mai đi học rồi " Tắt máy, lên giường nằm, nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ thϊế͙p͙ đi