Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

chương 136: nha hoàn đến rồi (phiên ngoại)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tieen

Mà sau khi Tô Mộc và Thập Thất hoàng tử bị điện giật chết, có hai bóng đen đang đứng ở khoảng không trên phủ Thập Thất hoàng tử giữa những tầng mây đen.

"Có phải ngươi bổ sai rồi?" Nam nhân tấc đầu soái khí hỏi.

Tấc đầu: tóc cắt rất ngắn, đầu đinh.

"Ai da! Ngộ thương nhiệm vụ giả rồi!" Đại hán râu cá trê cợt nhả gãi đầu, phía sau còn treo hai cái đại thiết chùy.

Đại thiết chùy: búa lớn (như hình).

"Ngươi thấy rõ ràng, này mà là ngộ thương hả? Rõ ràng chính là cố ý bổ, bất quá, nhiệm vụ giả này cùng vị kia thù bao lớn, mà lôi kéo hắn cùng chết."

"Chỉ cần vị kia ở thế giới nhiệm vụ đã chết liền thành, còn về vị nhiệm vụ giả kia, coi như ta đưa nàng rời khỏi thế giới nhiệm vụ sớm một đoạn đường."

"..."

"Cuối cùng ta cũng bảo vệ được một vị diện, lực phá hoại của vị kia... Thật sự quá khủng bố."

"Ngươi bảo vệ được? Rõ ràng chính là nhiệm vụ giả giữ được." Nếu không với bố cục kín đáo của vị kia, đánh chết hắn cũng vô dụng.

"Nếu không phải ta bổ xuống, nhiệm vụ giả kia còn có thể chống đỡ bao lâu? Vị diện này đến cuối cùng cũng phải sụp đỗ sao? Vẫn là công lao của ta."

"Ngươi thật nhắc nhở ta, nhiệm vụ giả này vẫn luôn nhảy nhót ở trước mặt vị kia mà không đứt tay đứt chân sống đến bây giờ, ừm... Ta đi về trước một chuyến."

Nam nhân tấc đầu nói xong tính đi, bị đại hán bắt lấy bả vai, nói: "Ngươi giữ bí mật cho ta nha, không thể để vị kia biết là ta làm, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen]

"... Đã biết." Nam nhân tấc đầu không kiên nhẫn ném tay hắn ra, rời đi trước còn để lại một câu.

"Ngươi cho rằng ta không nói, vị kia sẽ không biết sao? Ngươi vẫn nên suy nghĩ đi nơi nào tị nạn đi."

Đại hán: "Chết tiệt! Lão tử nên trốn xa một chút, để tránh ngộ thương vô tội."

-

Thời điểm Vân Linh nhận được tin tức, cả người ngây ngốc.

Tiểu Thu...

"Các ngươi nói Tiểu Thu như thế nào?"

Bọn họ có phải nói giỡn hay không...

Tiểu Thu sao có thể!? Sao có thể đã chết!?

Không lâu trước đây, hai người bọn nàng còn đang nói chuyện, sao có thể...

Không tự chủ được che miệng, khóc không thành tiếng.

Hai ngày sau.

Thất lão và đám người Tỉnh Ngộ trở về, lại nhìn thấy toàn bộ tứ hợp viện, treo đầy vải bố trắng.

Chẳng lẽ là Vân Lâm...

Vội vàng đi vào nhà chính, nhìn thấy cái tên trên đài cao...

Là Tiểu Thu!

Đó chẳng phải chính là Tô! Mộc!

Nàng, nàng... Nàng đã chết!?

Thật là trời cao trêu đùa!?

Nhìn đến Vân Linh và mấy hài tử đang khóc, đôi mắt đỏ hoe.

Mấy người kinh ngạc, không thể không tiếp thu cái hiện thực này.

"Lão phu nhìn xem, nha đầu này là chết thật, hay là chết giả?!"

Thất lão hốc mắt ửng đỏ, đi về phía trước quan tài, vỗ tay liền xốc lên.

Nhìn thấy bên trong quan tài chỉ thả quần áo, nhếch miệng cười nói: "Nhìn xem, ta biết là nha đầu này gạt người."

Vân Linh lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn giải thích: "Thân thể Tiểu Thu và Thập Thất hoàng tử cùng hạ táng, quần áo này là ta để vào, chỉ là vì lưu giữ..."

Lại là một trận nghẹn ngào.

Nàng cũng hy vọng đây là Tiểu Thu đùa giỡn.

Thất lão cuối cùng cũng chấp nhận, thở dài: "Ai..."

Quả nhiên là thiên đố anh tài, nha đầu kia tuổi còn trẻ, đáng tiếc, đáng tiếc...

Thiên đố anh tài: để chỉ một người rất tài năng và xuất chúng đã chết khi còn rất trẻ. Có thể hiểu một cách đơn giản là ông trời rất ghen tị với tài hoa người đó nên đã ra tay sớm.

Tỉnh Ngộ mím môi không nói gì, nhìn tên trên bài vị, đáy mắt tràn đầy ưu thương.

Nàng vậy mà rời đi rồi...

Không ngờ, ngày ấy nàng giao thư cho hắn, lại là lần cuối cùng gặp mặt.

Sau này rốt cuộc không thể nghe được giọng nói vừa đạm bạc lại tràn đầy tự tin của nàng

Một tháng sau.

Vân Lâm đại chiến trở về, lấy thân phận thiếu tướng quân Vân Lâm tướng quân phủ lại lần nữa xuất hiện trong mắt bá tánh Long Thần quốc.

Chỉ là hắn vội vàng trở về, phong trần mệt mỏi đuổi tới tứ hợp viện, nhìn thấy bài vị lại làm hắn tan nát cõi lòng...

Phong trần: gió bụi, thường được dùng để chỉ sự khổ sở mà người đời phải chịu.

☆☆☆☆☆

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio