Xuyên Nhanh Công Lược

chương 102: vương phi bảo bối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về phủ Thái Phó,Mễ Lạc Tranh còn chưa kịp thở thì đã có nô tài đến thông báo nói hai lão nhân gia muốn gặp mặt.Đành thôi ý định tắm rửa,chỉnh trang lại y phục rồi cùng hai nha hoàn thân tín đến đại viện,để bọn họ đứng chờ ngoài cửa,bản thân hắng giọng chuẩn bị tâm lí bước từng bước nhỏ đi vào.

Không khí bên trong chợt lạnh lẽo và đầy áp lực,tỳ nữ cúi gầm đứng im tại chỗ,không dám thở mạnh hay ngo ngoe rục rịch nữa lời,dáng vẻ ai nấy đều nơm nớp lo sợ vô cùng.

Ngồi trên chủ vị là hai lão nhân gia khuôn mặt tối sầm,ngay cả vị mama bình thường hoà ái dễ gần cũng không nở nụ cười thân thiện như mọi khi.

Đáy mắt Mễ Lạc Tranh hiện lên tia kinh ngạc cùnh nghi ngờ,chẳng lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện?? nhưng khi cậu trở về hạ nhân trong phủ vẫn làm việc bình thường mà,không giống như có chuyện gì, bất chợt nhớ đến một chuyện liền sáng tỏ, Mễ Lạc Tranh chậm rãi đi lên hành lễ với hai lão nhân gia.

"Tôn tử thỉnh an tổ phụ tổ mẫu"

Lão gia tử hãm lại giận dữ nơi đáy mắt,nhìn cậu ngữ điệu lạnh lùng hỏi "Nhạc Y,chuyện tình cảm giữa con và Nhiếp Chính Minh Vương rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi? đã thân mật với nhau hay chưa?"

"Lão gia...chuyện này sao có thể chứ....dù sao cũng..." Lão phu nhân không đành lòng nhìn ngoại tôn bị mắng chửi,bèn xen vào khuyên can nhưng bị lão gia tử giơ tay bác bỏ nên đành thôi.Nhưng ánh mắt cất chứa lo âu vô vàn vẫn trực tiếp phóng tới trên người cậu.

Những người còn tại trong phòng toàn bộ đều là thân tín của Từ gia,họ không có người thân nên tuyệt đối chẳng ai có thể nắm thóp mà uy hiếp Từ gia.Kín miệng trên hết,tuyệt đối một chữ cũng không lọt ra ngoài.

Thấy ngoại tôn mãi vẫn chưa trả lời,Từ Miên nhịn không nổi tức giận cùng sốt ruột lần nữa đập bàn quát"Nhạc Y trả lời ta! rốt cuộc tên nam nhân thối đó đã làm gì con chưa?"

Mễ Lạc Tranh biểu hiện xoắn suýt ngập ngừng, biểu hiện muốn nói lại thôi,đẩy sự căng thẳng hồi hộp của hai vị lão nhân đến đỉnh điểm.Qua một lúc lâu Mễ Lạc Tranh đột nhiên qùy xuống, thành kính dập đầu thật mạnh,thanh âm ngẹn ngào tràn đầy hối lỗi nói "Là ngoại tôn bất hiếu, cô phụ sự dạy bảo của tổ phụ tổ phụ."

"Nhạc Y con...!!" Hai lão nhân gia đồng loạt thốt lên,chỉ tay về phía cậu,bộ dáng không thể tin tưởng kinh ngạc nhìn Mễ Lạc Tranh đang qùy rạp trên mặt đất "Là thật sao?... "

Thấy cậu vẫn im lặng không nói gì hai người liền biết chắc kết qủa,đúng là phòng ngày phòng đêm đến cuối cùng vẫn không thể ngăn trở.Chuyện nên đến cũng sẽ đến,Từ lão gia tử hồi tưởng lại những thành động kì lạ dạo gần của Nhiếp Chính Minh Vương.Nào là đưa canh gà hầm,tổ yến chưng rồi trái cây tươi hoa qủa các loại...từ hơn một tháng trước đã bắt đầu đưa rồi,vậy chẳng phải từ tên nam nhân thối đó mưu đồ ăn song chùi mép không chịu trách nhiệm? cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa chịu hạ sính cầu thân là vậy sao?

Mình không cho tôn tử làm thiếp y liền thiên hạ thủ vi cường?? Đường đường là Vương gia một quốc sao có thể bỉ ổi vô liêm sĩ như vậy chứ?đứa nhỏ vừa thành niên cũng có thể nhẫn tâm xuống tay được sao?

Ngoại tôn ngây thơ hiền lành tuyệt đối sẽ không chủ động bám lấy,trừ phi ai kia dùng lời ngon ngọt dụ dỗ mới có thể lừa gạt cháu mình đến tay. Trong lòng hối hận vì sao không biết chuyện này sớm hơn,nếu lúc đó ông cứng rắn cự tuyệt thì mọi chuyện sẽ không đi xa đến bước này.

Mễ Lạc Tranh trong lúc vô tình bị loại ra khỏi vòng nghi vấn,hữu ý tất cả mọi tội lỗi đều được tính cả lên đầu Mộ Dung Huyền.

Từ lão phu nhân bắt đầu luống cuống,cháu trai ruột thịt so với danh dự hư vinh,dĩ nhiên bà chọn cháu trai mình,nghĩ đến cháu trai bị tên nam nhân "vô lương tâm" lừa ghạt ăn sạch, mà mình còn cung kính đối đãi nói năng cẩn trọng với y nữa chứ!

Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn,người thiệt sẽ chỉ là cháu bà mà thôi!

Mễ Lạc Tranh sáng tỏ cười thầm trong lòng, ngày này cuối cùng cũng tới,xem ra sắp tới kinh thành sẽ náo nhiệt lắm đây.Khoảng thời gian gần đây qúa mức yên bình khiến Mễ Lạc Tranh cảm thấy chán chường,may thay lại gặp chuyện này,thật tò mò muốn biết y sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây? giống như bị chuyện này doạ cho kinh hãi,đôi mắt xinh đẹp tràn đầy gợn sóng lan tràn,ngẫng đầu nhìn hai người mà nước mắt uất ngẹn không tự chủ được trào ra từ lúc nào.

Lời mắng vốn dĩ tới cổ đành nuốt ngược trở về, ngoại tôn đáng thương như vậy ông sao có thể mắng nó nữa chứ? suy cho cùng vẫn chỉ là thiếu niên mới lớn chưa trãi sự đời,bị vài ba lời ong bướm của nam nhân dụ dỗ là điều khó tránh,hiện tại có trách thì mọi chuyện cũng lỡ rồi.

"Hơn một tháng rồi đúng không?" Từ lão gia tử nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Mễ Lạc Tranh, ánh mắt không giấu nổi lo âu,ông thực sự lo lắng...chẳng may có thai thì làm sao bây giờ??

Cậu còn chưa kịp đáp lại thì đã bị tiếng nói lớn của nô tài ngoài cứa chen vào cắt ngang "Bẩm lão gia tử,lão phu nhân có Nhiếp Chính Minh Vương Mộ Dung Huyền cầu kiến!"

Từ Miên trực tiếp đứng bật dậy vì kinh ngạc,hay lắm,dám đến đây cũng xem như một trang hảo hán.Nếu y cho ông câu trả lời thoả đáng thì mọi chuyện sóng yên gió lặng...bằng không ông cũng không ngại náo đến cả triều đều biết,cùng lắm về quê mua đất làm địa chủ thôi,gì chứ bạc vàng lão đây không thiếu.

Sắc mặt ông càng thêm âm trầm,trong lòng vừa hoảng vừa giận,chuyện này phải quyết một lần cho song,Mộ Dung Huyền tuy quyền cao chức trọng nhưng ông sẽ không vì vậy mà sợ hãi lùi bước,với cái miệng thiên bẩm lợi hại sống hơn năm này,lão không tin mình không trị được Mộ Dung Huyền.

Nghĩ đến đây liền đánh mắt với đám người hầu trong viện đi ra ngoài,chỉ để lại tôn tử đang qùy khóc nức nở trên đất và hai lão nhân gia nhà ông đây.

"Nhạc Y lát nữa ông chất vấn hắn cháu nhất định phải im lặng,không được chen lời biết chưa?" Từ Miên ánh mắt hoà ái lo lắng nhìn Mễ Lạc Tranh.

Cậu nghe song nhu thuận gật nhẹ một cái.

Lão gia tử hít sâu,điều chỉnh lại tâm trạng rối bời cao giọng nói "Cho vào!"

Mộ Dung Huyền mặt vô biểu cảm đứng đợi trước cửa,vừa nghe song liền không cần nô tài truyền đạt đã nhanh chân bước như bay vào trong.

Nhưng khi vén tấm rèm châu, thấy rõ thiếu niên qùy trên mặt đất tâm trạng vui vẻ lập tức rơi xuống đáy vực,ánh mắt lạnh lẽo hai tay nắm chặt đến trắng bệch và nổi đầy gân xanh.Bả vai hơi run lên vì kích động.

Từ lúc y bước vào lão gia tử đã luôn chú ý nhất cử nhất động nam nhân,thấy rõ thương sót trong mắt đối phương mới miễn cưỡng gật đầu một cái,xem ra tình cảm hẳn là có rồi,vì lo cho cháu mà bỏ qua luôn phép tắc quân thần...cả Đại Duyệt này chắc chỉ có lão dám làm điều ấy mà thôi.

Cố tình bỏ qua cậu,vuốt ve bộ râu dài,nhìn thẳng vào y nhàn nhạt hỏi "Vương gia đây là tính làm gì? xen vào chuyện dạy cháu của lão phu?"

Tầm mắt Mộ Dung Huyền lúc này vẫn không cam tâm rời đi,vừa ôn nhu nhìn cậu vừa lạnh lùng nói "Dạy cháu cũng phải có chừng mực,Từ Thái Phó như này nên gọi bạo hành"

"Bạo hành cũng là chuyện của nhà ta,không liên quan đến nam nhân ngoại lai xen vào!"

"Nhưng đây là lãnh thổ Đại Duyệt,ngươi phải nghe lệnh bổn vương!..."

"Không!!"

"...."

Hai đại nam nhân đấu khẩu liên hồi không dứt, trông không khác gì đám nữ nhân bán rau củ nhiều chuyện ngoài chợ,Mễ Lạc Tranh ngơ ngác nghe một hồi liền cảm thấy không song.

Thật sự muốn hét lên rằng" Mộ Dung Huyền! chàng đây là tự tạo nghiệt cho bản thân à??"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio