Sau khi trãi qua ngày thành thân thế kỉ ấy hai người chính thức về chung một nhà,Mộ Dung Huyền háo hức đến nổi chỉ tiếp rượu một nữa khách nhân, song liền đánh bài chuồn mất tăm, dân gian xưa nay đều có tập tục náo động phòng.Chọc ghẹo tân nương,nhưng riêng y thì ai dám náo chớ hả?
Tám một chút về hôn lễ ngày hôm nay,được một lúc thì trút xiêm y nằm lên giường,vừa mới nhắm mắt lại, không bao lâu thấy cái gì đó lạnh băng chui vào trong chăn của y.Mễ Lạc Tranh lúc này vừa mới tắm song không lâu,tóc chưa kịp khô còn hơi ươn ướt và thoang thoảng hương hoa nhẹ,khiến người ta hít vào một hơi mà tâm tình thoải mái không thôi.
Mễ Lạc Tranh lăn vào trong chăn,dán lên ngực y nũng nịu nói "Sao giờ này chàng mới về? người ta chờ chàng lâu muốn chết luôn á~~"
Mộ Dung Huyền trở tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cậu mà cười nói "Đám quan lại kia chẳng biết bị ai bỏ bùa hay trúng tà mà cứ bám riết lấy ta,ngày đại hôn khó tránh vài ly rượu..đệ cũng hiểu mà đúng không?"
Mễ Lạc Tranh câu môi bỗng nhiên nảy ra ý tưởng sấu xa,trườn hẳn người lên hôn một cái rõ vang vào yết hầu y.
Nam nhân đang vui vẻ thì toàn thân chợt cứng đơ,đáy mắt loé lên tia sáng kì dị,bởi hành động của cậu chẳng khác nào là đang khiêu khích y cả.
Không cho y cơ hội phản kháng cậu lại mở miệng trêu tiếp "Mùa đông thời tiết trở lạnh rồi,người ta cần nam nhân làm ấm giường a~"
Từ trước tới nay cậu là người đầu tiên dám nói với y những lời này,nhất định là học được trong thoại bản rồi,chẳng trách miệng lưỡi lại ngọt ngào như vậy.Cũng may có Lý quản gia trợ giúp nên chưa đến mức ngờ nghệch cho lắm,cả người mang theo hơi nước lạnh lẽo mà dán vào trong lòng y,vốn sủng nịnh vô đối với thiếu niên ,bèn yên lặng bàn tay bên eo khẽ ôm chặt hơn nữa.
Dùng nhiệt độ bản thân sưởi ấm cơ thể người thương,thấy cậu cứ liên tục ngo ngoe rục rịch nhịn không được đành nói " Nháo nữa bản vương đánh mông đệ như đít khỉ đấy tin không?"
Mễ Lạc Tranh vờ như không nghe thấy,đầu nhỏ tựa trên ngực y làm loạn liên hồi,nói "Giường của ta,ta lộn xộn thì có sao? chẳng lẽ vương gia ngài không thích ta nữa nên bực mình hả?"
Thấy biểu tình cậu trở nên ác liệt khó hiểu,Mộ Dung Huyền lập tức xuống nước mà giở giọng an ủi "Nào có đâu,bản vương cưng đệ còn không hết sao có thể đánh đệ chứ? ban nãy chỉ là trêu đùa chút mà thôi!"
"Thật không?" Mễ Lạc Tranh ngờ vực hỏi.
"Thật!" Mộ Dung Huyền mặt không đổi sắc mà trợn mắt nói dối..
Hai người đấu mắt với nhau,rất nhanh cậu liền sảng khoái cười nói "Hừ,tạm tha cho chàng"
Mặc dù trong bụng mang thai nhưng Mễ Lạc Tranh chính là không biết nên thân,thấy y vẫn chưa chịu làm liền trực tiếp đưa tay xuống nắm, dùng hành động bày tỏ thái độ của mình.
Nam nhân cố ra vẻ trầm mặc ,nhịn chưa được bao lâu đã trực tiếp xoay người áp sát cậu dưới thân,nhưng do hành động qúa mạnh nên khi nằm xuống liền "đùng" một tiếng rõ to,tựa hồ muốn đem cái giường nứt ra làm đôi vậy.
Không kiêng nể gì trực tiếp đẩy sâu hết cỡ,động tác phải nói là hùng dũng mau lẹ vạn phần.
"Aa...chậm...chậm một chút...hài tử sẽ hỏng mất..."
Mộ Dung Huyền giờ đây dục vọng lấn át lí trí,nào còn nghe cậu nói gì,cứ nghĩ đơn giản là thiếu niên muốn cùng y sinh hài tử thôi.Hai mắt đỏ lên gắt gao đem cậu đè sát trên giường,một hơi đẩy sát tận gốc,mãi đến khi dán sát vào người cậu,thêm không được nữa mới chịu thôi.
Vật trong thân nóng đến cùng cực,Mễ Lạc Tranh tóc đen tán loạn khuôn mặt ửng hồng nương theo từng động tác của y.Nam nhân đẩy mạnh một cái cậu liền phối hợp kêu lên.
Mộ Dung Huyền ngày càng thành thục,động tác dưới thân đặc biệt hung bạo mãnh liệt lạ thường,nhanh đến mức cậu không kịp thở, không có cách nào kêu y dừng lại.Khó khăn lắm mới chậm lại một chút,Mễ Lạc Tranh vội vàng thở ngửa đầu không dám lộn xộn,khó chịu vặn vẹo eo, muốn đem đồ vật trong cơ thể đẩy ra một chút.
Nam nhân phát giác,bóp chặt eo cậu đẩy mạnh trở về.
Mễ Lạc Tranh nức nở kêu lên một tiếng "Chàng...dừng lại...ta không thở được...haa.."
Thân dưới vẫn hoạt động liên tục không ngừng, ẩn nhẫn nữa ngày mới phun ra một câu "Gieo gió gặt bão,hoạ do đệ tìm thì cam chịu đi" dừng một chút, lập tức đưa đẩy hết lần này đến lần khác.Thân thể va chạn mãnh liệt nam nhân đẩy cậu liền phối hợp kêu lên.
Mễ Lạc Tranh nâng tay bấu chặt lấy lưng y,từng vết cào dài thượt còn ẩn ẩn rỉ máu ,nhưng nam nhân cũng không vì thế mà ngừng động tác.Bỗng nhiên phát hiện thanh âm mình kêu hơi to, cậu liền cắn lấy môi dưới cố nén âm thanh vào sâu trong lòng.
Mộ Dung Huyền không nghe được tiếng rên kiều mị ấy liền bực mình,lồng ngực phập phồng, cố tình chậm lại rút ra một nữa rồi dùng sức đẩy mạnh vào.Được hai cái thiếu niên liền nhẫn không nổi,trực tiếp há miệng khóc,giọng điệu đứt quãng đáng thương "...hức...ăn hiếp người ta...lớn hơn mười mấy tuổi mà.... không chịu nhường người ta..."
Mộ Dung Huyền "...."
Còn định nói tiếp thì đã bị y cúi xuống dùng môi chặn lại.
Hai người nằm trên giường lớn quấn chặt lấy nhau, lăn qua lăn lại thành một đoàn.Lần này nam nhân liên tục đổi nhiều tư thế khác nhau, nào giống những lần trước tư thế truyền thống từ đầu chí cuối,lần này đổi thành cậu cưỡi lên người y mà nhún nhảy lên xuống,cảm giác mới mẽ kích thích đến nổi mờ mắt không còn quan tâm gì nữa.Vừa nhún vừa ghé sát miệng cắn lấy vành tai y,thở dốc nói "Sướng không?"
Mộ Dung Huyền lần nữa không nói,chỉ liên tục phát ra những tiếng kêu trầm thấp dụ hoặc,ôm cậu đâm chọc hơn một canh giờ vẫn không có ý định dừng lại.Mà Mễ Lạc Tranh cũng không muốn y dừng,hai tay choàng lên ôm lấy cổ y mà giao du triền miên.
Đến hơn nữa đêm đôi chân thon dài của Mễ Lạc Tranh vẫn quấn chặt eo Mộ Dung Huyền, không cho y rút khỏi thân thể mình.Bên trong trơn nóng ẩm ướt giam kín kẽ tiểu đệ của ngưới nào đó.Mới ra được một chút đã lập tức trở về nguyên hình.
Cậu hỡn dỗi bàn tay yếu ớt vô lực đánh nhẹ lên ngực y "Đừng ra...thời tiết trái gió trở trời...ở bên trong ấm hơn nhiều mà".
Mộ Dung Huyền ôm chặt lấy cậu,xoay thân nằm xuống phía dưới để thiếu niên tựa trên người mình,tránh việc bản thân qúa nặng mà khiến cậu khó chịu.Qua một lát mới chịu mở miệng hỏi "Đặt như vậy không thấy trướng sao?"
"Không,của huynh to lại khoẻ...thoải mái như vậy ta rất thích!" cậu không chút cố kị cười cười trả lời y,nói song còn cố tình hít sâu co bóp một trận.
Mộ Dung Huyện sắc mặt biến đổi ,lồng ngực phập phồng liên hồi,nhịn một chút liền bất dắc dĩ cười nhạt xấu hổ nói "Đồ lẳng lơ yêu nghiệt này"
"Chàng cố gắng tận hưởng đi,tám tháng tiếp theo ăn chay đừng trách ta không cảnh bảo trước!"
Y nghe song liền cười lớn một trận,hiển nhiên phớt lờ bỏ qua ý tốt của cậu,để rồi vào một đêm trăng thanh vắng của những ngày sau đó.
"Nhạc Y! bản vương muốn làm.."
"Không được!" cậu không chút do dự cự tuyệt ham muốn của y.
....
"Nhạc Y~~"
"Đã nói là không mà,thai mới năm tháng thôi, chàng muốn ta động thai sinh non, rồi đi kĩ viện tìm người khác về thế chỗ đúng không?
Mộ Dung Huyền mặt ủ mày chau ,cứng họng không nói được câu nào,từ lúc mang thai đến nay tính tình cậu thay đổi rõ rệt,ngày càng trở nên ngang ngược vô lí thích soi mói bắt bẻ.Trời mưa dầm lại đòi ăn khoai lang nướng tận ngoại ô?? Thế nhưng tại sao trong cái nhà này hay bất kể nội ngoại, duy chỉ một mình y bị nhắm trúng???
Có phải ông trời đang qúa bất công với y rồi không?
......................
Trong phủ Nhiếp Chính Minh Vương lúc này tràn đầy tiếng cười,hân hoan náo nhiệt vô cùng.Ngày hôm nay cặp song sinh tròn một tuổi,định chọn đồ vật đoán tương lai khách khứa như mây.
Mộ Dung Cửu là đại ca,từ tướng mạo đến tính cách cực kì giống Mộ Dung Huyền,khoẻ mạnh chắc nịch tính cách trầm ổn lạnh nhạt,mới một tuổi nhưng lại bày ra dàng vẻ ông cụ non.Trái ngược với đệ đệ Mộ Dung Vân tính tình hoạt bát năng động,dung mạo và tính cách với cậu hầu như từ trong một khuôn đúc ra.
Hai cục bột nhỏ dung mạo tinh sảo, làm cho các qúy phụ và ca nhi đến đây kinh ngạc cảm thán không thôi.
Bốn huynh đệ Từ gia ai cũng đã thành gia lập thất rồi,trùng hợp thay thê tử bọn họ là tỷ muội chung một gia đình,đích tiểu thư nhà Tể Tướng nguyên lão tam triều.Ai nấy đều dịu hiền đoan trang,hiểu biết lễ nghĩa...ngay cả Mễ Lạc Tranh cũng không tìm ra chỗ bắt bẻ. Ngoại trừ vị Đại biểu tẩu mang thai tháng sắp lâm bồn ra thì ba vị còn lại chỉ mới - tháng mà thôi.
Hoàng Thượng Mộ Dung Chấn thập phần không khách khí véo mà hai tiểu gia hoả,mềm mại như bông,khiến trong lòng sảng khoái không thôi, đến tận bây giờ gã vẫn còn ghi hận vụ thánh chỉ ban hôn bị y làm cho mất ngủ,không dám chống lại ngươi nhưng nhéo má con ngươi hẳn là có thể nha.
Đế Vương mở màn những người khắc những quan lại,hay hoàng thân quốc thích cũng nhộn nhịp hẳn lên,nhao nhao tiến tới mưu đồ véo má hai tiểu gia hoả.Nhưng hai đứa nhóc thông minh,lập tức lon ton khỏi đệm chạy đến bên người phụ thân và cha mình.Ôm lấy chân Mộ Dung Huyền mà lè lưỡi làm mặt qủy với đám phụ nhân,khiến đại sảnh lập tức vang lên tiếng cười giòn giã.
Mộ Dung Huyền mím môi cười tươi,lại có cảm giác ai đó nhìn mình liền ngẫng đầu,qủa nhiên...
thiếu niên cũng đang nhìn mình,trong mắt hai người phảng phất chỉ có đối phương,tràn đầy nhu tình mật ngọt sưởi ấm trái tim trong đêm đông giá rét.Mỗi người bế một đứa nhỏ,đôi bàn tay nắm lấy đan chặt vào nhau khắng khít vô cùng.
Nắm tay nhau bách niên giai lão,kiếp kiếp không phai.
Mộ Dung Hạn và Hàn Mẫn Nguyệt ở xa xa nhìn một màn này thoải mái cười.
_________
Thời gian nhoáng cái lại ba năm nữa trôi qua, Thái Tử giờ đã thành thân cùng ca nhi nhà Vĩnh Ninh Hầu tương kính như tân,cứ vậy mà bình an bên nhau.
Nhờ câu nói năm xưa của Mễ Lạc Tranh mà Hàn Mẫn Nguyệt tỉnh ngộ kịp thời,chuyên chú chăm sóc hầu trượng phu.Định Vương gia tuy dáng người cao lớn thô kệch,lớn hơn nàng tận tuổi nhưng thê tử xinh đẹp hiểu chuyện khiến ông nhịn không được mà yêu thương. Ứng với kiếp trước, ba năm liền nàng hạ sinh cho Định Vương hai trai một gái,hiếm con đã lâu Định Vương lại càng cưng chiều sủng nịnh mẫu tử nàng,hoàn toàn vứt bỏ đám tì thiếp đang ganh tị đến đỏ cả mắt kia.
Hàn Mẫn An tu tâm dưỡng tính kế thừa danh vị Hàn Quốc Công của phụ thân mình,chính thức bước lên con đường làm quan trong vòng hai năm đã dần vực dậy Hàn phủ tưởng chừng như rơi vào bế tắc lụn bại.Hoàng Đế vừa mắt liền ưng thuận, ban hôn với một vị công chúa mà mình yêu thương.
Phu thê con cháu nhà Từ gia lần lượt ra đời,đại biểu ca Từ Mộ dưới gối đã có hai tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu,nhị biểu ca Từ Thành là một tiểu ca nhi và một nhi tử trắng hồng mềm mại, Từ Trạch và Từ Phục dưới gối ai cũng có đến hai nhi tử hoạt bát tinh ngịch.
Trong vòng ba năm Mễ Lạc Tranh đã có đến đứa cháu ,thôi nôi đầy tháng nối tiếp nhau qủa thực vô cùng vui vẻ.
Nhà ai nấy đều bình yên thì Phủ Nhiếp Chính Minh Vương lại hoàn toàn trái ngược,tiểu ca nhi Dung Vân ngịch ngợm y hệt khỉ con,hết leo trèo lại trốn tìm rồi hái hoa nhổ cỏ,báo hại bọn nha hoàn hầu hạ chạy đi tìm đến bỡ cả hai tai.Lực phá hoại vô cùng lớn,ngay cả bọn tiểu tử ngịch ngợm ngoài kia cũng phải khiếp sợ không dám chọc ghẹo đứa nhóc này,chẳng phải chuyện thương thiên hại lí nên cậu cũng không quản làm gì,vậy là Mộ Dung Vân nhanh chóng trở thành tiểu ma đầu khét tiếng trong kinh thành.
Mộ Dung Cửu là đại ca nên ngoan ngoãn nghe lời hơn khiến cậu rất hài lòng,chỉ là mỗi khi khen nhi tử ngoan ngoãn thì biểu tình của tổ phụ tổ mẫu,cùng với mọi người rất chi là kì quái.
Tên tiểu tử này thực chất là một cái bánh trôi nhân mè đen,trước mặt cậu thì là thỏ con nghe lời nhưng hễ sau lưng thì liền khuyến khích đệ đệ nghịch ngợm, rồi bày ra dáng vẻ huynh trưởng khuyên can chiếm được lời khen của Mễ Lạc Tranh.
Điểm này Mộ Dung Huyền và mọi người đều rất ăn ý che giấu không cho cậu biết.
......................
Xuân đi đông tới biết biết bao nhiêu năm,chớp mắt đã là vài chục năm sau,vào một buổi tối đầu xuân trăng tròn sáng rõ ,từng hạt mưa lâm râm đua nhau trút xuống mặt đất tràn đầy cỏ xanh mơn mỡn.
Mộ Dung Huyền vẫn bộ dáng cao lớn anh tuấn anh tuấn ấy,chỉ là nơi khoé mắt nhiều hơn vài nếp nhăn ,Mễ Lạc Tranh thì hoàn toàn chẳng thay đổi gì so với mấy chục năm trước cả,ngoại hình dừng lại ở tuổi ba mươi,chững chạc nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ động lòng người.Hai người nằm ở ghế tựa dưới hiên, hưởng thụ thời gian yên bình hiếm có.
Ngắm nhìn ái nhân đã bên mình hơn năm thập kỷ qua,vẫn nhất mực yêu thương cưng chiều như thưở ban đầu,quyền lựa địa vị hay danh vọng cũng không thể khiến y vui vẻ.Duy chỉ có Mễ Lạc Tranh ngoại lệ duy nhất,thấy cậu cười y liền ngốc nghếch cười theo,bóng dáng thiếu niên dưới gốc hoa anh đào năm ấy đã khắc xâu vào trong tâm trí y.Không muốn quên cũng chẳng hề quên...
Hạnh phúc bên nhau như vậy y đã mãn nguyện lắm rồi.