Thuận lí thành chương trở thành nghệ sĩ đánh dương cầm dại hạn ở nhà Thiếu Soái Hạ Hầu Khiêm,Mễ Lạc Tranh hôm nay vẫn như thường lệ tới Bách Lạc Môn đánh đàn.Thế nhưng trước khi đi cậu phải trở về nhà một chuyến đã.
Chiếc xe kéo chạy băng băng trên đường phố rực rỡ ánh đèn,mùi thơm của thức ăn và tiếng rao cứ liên tục không ngớt,người người qua lại tấp nập vô cùng.Càng tới gần nhà thì những cửa hàng cũ ngày càng nhiều,con đường cũng dần chật hẹp hơn hẳn....
Bảng hiệu của quán trọ đối diện phảng phất có thể rơi xuống bất cứ lúc nào,đèn nêông cũ được lắp trên đó đã tắt ngúm hơn nữa...vừa nhìn liền biết là không có khách trọ rồi,cho dù có thì cũng là những người nghèo không tiền không của thôi. Vì lẽ đó nên chắc không đủ vốn tu sửa nhỉ??
Kéo xe cho cậu là một ông lão tuổi tầm ngũ tuần,dáng vẻ thường thường khuôn mặt đoan chính trung thực,băng qua con hẽm tới trước cửa nhà thì dừng lại.Khu nhà này nói thẳng ra là khu ổ chuột giữa bến Thượng Hải đầy xa hoa, người nơi đây cũng chẳng ai dư dã tiền bạc ăn chơi nên họ thường ngĩ ngơi sớm.Hầu như toàn bộ mọi nhà đều đóng cửa tắt đèn,nương theo ánh trăng soi sáng mà đứng lại trước cửa,vừa hay lúc cậu về tới cũng chẳng ai quan tâm hay thấy gì...
Tiền sinh hoạt tháng này nguyên chủ trước đó đã giao đầy đủ cho họ rồi,nhưng đám người này sống trong nhung lụa đã quen,thêm vào đó là mẹ Bạch chưởng quản nên chưa tới nữa tháng hơn mười mấy đồng đã tiêu sạch toàn bộ rồi.Mễ Lạc Tranh thầm tính trong đầu,hiện tại trở về chắc chắn sẽ bị bọn họ đòi tiền nhưng cậu há để cho toại nguyện?
Loại người nhà cực phẩm không biết điều này là loại cậu ghét nhất từ trước tới nay.
Cho thêm tiền rồi nói xe kéo ra đầu hẽm chờ mình,ông bác hớn hở mà liên tục ghật đầu trong phút chốc đã kéo xe chạy đi thật xa...
Trong nhà lúc này ba mẹ con nhà Bạch Hiểu Tuệ đang ngồi trong phòng khách vây tròn chiếc bàn lại,thắp cây đèn dầu cũ kĩ dập dờn tưởng chừng có thể tắt bất cứ lúc nào.Trông vẻ mặt ai nấy đều mang theo vẻ sầu muộn lo âu, nhưng nhiều hơn hết là hận ý cùng trách cứ.
Bạch Hiểu Tuệ thắt bím hai bên dung mạo thanh tú đáng yêu nhưng vẻ mặt vặn vẹo đã phá bó hết thãy,ả ta ngiến răng ngiến lợi nói "Tên tiện tì này thật qúa đáng,sao nó có thể bỏ nhà đi như vậy chứ? này là không coi chúng ta là người nhà nữa sao?"
"Nó dám? trở về xem mẹ có đánh gãy cái chân chó của nó không?" mẹ Bạch tức giận hùng hổ quát,trong lòng bà ta lúc này qủa thực rối rắm vô cùng,sung sướng hưởng phước đã quen. Từ lúc trượng phu qua đời bà cũng chẳng làm lụng cực khổ gì cho cam.Giờ phút này lại đột nhiên lại bắt ra ngoài kiếm tiền thì làm sao bà sống nổi cơ chứ.
Bạch Ngọc Danh sầu muộn im lặng lắng nghe lời mắng chửi cay nghiệt của mẹ và chị mình,nó cảm thấy họ nói hoàn toàn đúng không có gì phải phản đối cả.Nếu sai thì người phạm lỗi chắc chắn là ca ca nó Bạch Á Đình.
Là anh cả trong nhà chăm lo cho mẹ và các em là việc thiên kinh địa nghĩa,vinh hạnh bậc này nó sao lại dám từ chối chứ? Thêm vào đó nó sắp thi chuyển cấp rồi cần một số tiền rất lớn, nhưng tên tiện tì kia lại cố tình chọn biết mất vào lúc này?? việc Bạch Á Đình nổi điên đánh chổi lần trước bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy ê người,vết bầm trên lưng nó đến giờ vẫn chưa kịp tan.Bạch Ngọc Danh càng nghĩ càng hận mà xiết chặt nắm tay,mối thù này sẽ có ngày nó bắt tên tiện tì kia trả giá ghấp bội lần.
Tiếng chửi bới theo thời gian mà ngày càng cay nghiệt,ba mẹ con kẻ xướng người hoạ không coi ai ra gì,nhưng họ nào biết "kẻ thù" của họ đang đứng trước khoanh tay nghe lén đâu!!
Mễ Lạc Tranh vẻ mặt đạm mạc tâm tình giờ phút này giống như đám tro cháy rụi,ba người kia rốt cuộc có biết ba chữ "Vô Liêm Sĩ" viết thế nào không hả??Thêm một lúc liền nhẫn nhịn hết nổi mà đá cửa xông vào,khiến nó đập mạnh vào tường gạch mà phát ra tiếng kêu mạnh bạo,vụn xi măng thừa cũng theo đó rơi xuống.
Ba mẹ con nhà Bạch Hiểu Tuệ bị hành động này doạ cho giật mình mà la ầm cả lên,đến khi thấy rõ người tới là ai liền lấy lại thần hồn mà nổi trận lôi đình.
Mẹ Bạch phản ứng trước tiên,bà ta trừng mắt chống nạnh chỉ tay thẳng vào mặt cậu mà quát tháo "Đồ điếm thối tha mấy ngày nay rốt cuộc mày đi lang chạ với thằng đàn ông nào hả?"
Giọng bà ta vốn dĩ đã to,ngay lúc này lại cố tình đề cao nên vừa mở miệng đã truyền đu khắp khu nhà lân cận,đám người trong nhà kia vừa nghe thấy tiếng hét liền bật dậy khỏi giường. Già trẻ lớn bé dắt díu nhau nhanh chân chạy tới trước cửa nhà họ Bạch mà nghe ngóng.
Tai Mễ Lạc Tranh vốn thính nghe được phong thanh liền vận dụng tuyệt kĩ,khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt đỏ au hai mắt ầng ậc nước mà đua nhau rơi xuống.
Ba người Bạch Hiểu Tuệ còn nghệch mặt, chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì đã nghe người đối diện nghẹn ngào khóc nấc nói "Tại sao mọi người có thể đối sử với con như vậy chứ? biết mẹ sức khoẻ không đủ và hai em còn đi học con đã chủ động từ bỏ du học trở về nuôi nấng ba người rồi"
"Quần áo lụa là trang sức trên người mẹ và Hiểu Tuệ là dùng tiền ai mua chứ? đồ vest và tiền học của Ngọc Danh chẳng phải cũng là con bục mặt kiếm ra hay sao?...vì ba người con đã chủ động từ bỏ tương lai rồi...thử hỏi có du học sinh nào lại muốn bước vào Bách Lạc Môn làm việc không chứ?...mẹ có biết hằng ngày con phải chịu bao nhiêu khuất nhục cùng uất ức không hả?...họ sờ con con không dám phản kháng... hằng ngày đi làm tới tận tối mịt mới về nhà, mà cơm canh mẹ cũng không chừa cho con một chút dư thừa nào...hức..."
"...Mẹ người nói đi...rốt cuộc con làm tất cả là vì ai chứ hả?...tại sao lại đối sự với con như thế! con cũng là con trai của mẹ mà...."
Đám người nhiều chuyện bu quanh trước nhà nghe song liền không khỏi thổn thức trong lòng, vốn dĩ là một công tử thế gia tiền đồ vô lượng sao lại đi tới bước đường này chứ??
Ba mẹ con trơ mắt nhìn bộ mặt đắc ý mèo khóc chuột của Mễ Lạc Tranh,tuy nghẹn khuất nhưng lại không thể phản bác lại câu nào.Bởi vì sự thật vốn dĩ là thế mà,nhưng xin lỗi lại là một chuyện khác nữa...bắt họ cúi đầu trước tên tiện tì này có phải nằm mơ qúa đẹp rồi hay không?
Mễ Lạc Tranh nước mắt đầy mặt ngữ điệu nghẹn ngào nhưng khuôn mặt lại ngập tràn ý cười hả hê,nào có giống như khuất nghẹn sắp chết đâu chứ? điều này đã thành công chọc giận ba người bọn họ.
Bạch Hiểu Tuệ tức giận xông lên cầm theo cái ghế dơ tay mưu toan đập cậu cho hả giận,Mễ Lạc Tranh trong lòng có qủy liền không chịu tránh né chỉ ngồi xuống hai ôm đầu bảo vệ mặt mà thôi.Tiếng va chạm xác thịt mạnh bạo vang lên giữa đêm trăng vắng lặng,kèm theo đó là tiếng giòn gãy của xương khiến ai nghe cũng cảm thấy ê thay...
Người chịu trận không ai khác chính là Mễ Lạc Tranh,Bạch Hiểu Tuệ thấy cậu không phản kháng liền càng đánh càng hăng ,kèm theo đó là tiếng chửi rủa độc địa liên tục không ngớt của hai người còn lại.Cảm thấy thời cơ chín mùi cậu liền buông lỏng hai tay,trực tiếp đưa đầu ra nghênh đón.
Hành động như vậy chỉ diễn ra trong chớp mắt nên ả ta chưa kịp phản ứng,đến khi hồi thần thì ghế đã đập mạnh vào đầu Mễ Lạc Tranh rồi.Da trán mỏng cũng theo lực đạo mà trực tiếp rách ra,máu đỏ ấm nóng tuôn trào chẳng mấy chốc đã ướt đẫm bờ vai...
Bạch Ngọc Danh nhân cơ hội tiến lên đạp mạnh liên tục vào người Mễ Lạc Tranh,tròng mắt nó trợn trừng hai bàn tay xiết thành nắm đấm trắng bệch,vừa đá vừa ngiến răng" Tiện tì bẩn thỉu ai cho phép mày đánh tao hả? ai cho phép hả! "
Nó gần như mất đi lí trí mà hung hăng đá,nhìn người dưới chân đầu chảy đầy máu cả người run rẫy không ngừng,bất giác khiến nó hưng phấn không thôi.Mãi đến khi hai bàn tay nó túm lấy vai áo cậu xé mạnh khiến nó rách ra làm đôi,thì cái người tưởng chừng như ngất xỉu kia đột nhiên bật dậy cùi chỏ đụng mạnh vào cằm Bạch Ngọc Danh,tát thêm hai cái vào má nó.
Không nói không rằng liền tông cửa xông ra,Mễ Lạc Tranh thất tha thất thiểu suy yếu chạy tới giữa sân ,đằng sau là ba mẹ con nhà Bạch Hiểu Tuệ bộ dáng hung thần ác sát đang tranh nhau chạy tới ,trên tay Bạch Hiểu Tuệ vẫn cầm theo cái ghế ban nãy.
Sân nhà được ánh trăng chiếu sáng nên nên toàn bộ tràng cảnh liền lọt vào mắt đám người đứng coi ngoài kia.Không cần hỏi vừa nhìn liền biết ai đúng ai sao rồi,một thiếu niên tính tình hiền lành dáng người mảnh mai yếu đuối sao có thể là đối thủ của ba người kia?? tiếng kinh hô nghị luận bàn tán liên tục vang lên,nhưng cũng không có một ai dám tiến lên giúp đỡ cậu.
Đám người Bạch Hiểu Tuệ thấy nhiều người đứng trước nhà mình như vậy ban đầu thì hơi ngạc nhiên,rất nhanh đã lấy bình tĩnh,bởi họ không quan tâm hàng xóm nghĩ gì.
Mễ Lạc Tranh thấy mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn mình thì khoé môi khẽ cong lên một độ nhỏ,mục đích cậu muốn chính là thế này,muốn danh chính ngôn thuận lên báo cắt đứt quan hệ thì cần có lí do chính đáng hợp lí.Vừa có nhân chứng có nạn nhân như này chẳng phải là hợp lí nhất sao?
Run rẫy yếu ớt dùng tứ chi bò rạp trên mặt đất,bộ bạch y lúc này đã rách tươm nhuốm đầy máu và đất bẩn,mẹ Bạch dững dưng khoanh tay đứng nhìn từ đầu chí cuối.Bộ dáng hả hê lạnh nhạt của ba người họ đều bị tất cả mọi người thu vào trong mắt,nổi bất bình và tức giận cũng càng lúc càng tăng.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã,gia đình này sợ nước mưa còn không thân thích bằng đi.
"Đi chết đi sau này đừng trở về nữa,bọn tao không cần thứ mạc hạng bẩn thỉu như mày nuôi đâu!" Bạch Hiểu Tuệ đay nghiến nói.
"Chắc chắn nó ở Bách Lạc Môn hầu ngủ người ta nên mới có tiền đó,không biết thân bao nhiêu lần mới đem được vài đồng lẽ về"
"Mẹ kiếp thằng điếm thối dơ bẩn,cha dưới suối vàng chứng kiến cảnh mày hằng đêm tiếp khách chắc đau tim chết mất" Bạch Ngọc Danh tiếp lời phụ hoạ căm tức buông lời khinh miệt.
Lúc này từ trong đám đông một lão bà tử nhịn không nổi bất bình xông ra mắng "Ba mẹ con vô liêm sĩ nhà các người đúng là cái loại sói mắt trắng,đừng tưởng đóng cửa lại là giấu được tất cả.Người đang làm trời đang nhìn,tiểu Đình đối xử với các người chỉ cần không mù liền thấy rõ.. đứa nhỏ hiếu thảo ngoan ngoãn nhường này sao không biết trân trọng chứ hả?"
Mẹ Bạch bị chỉ trích liền lập tức không vui, bộ dáng chanh chua chống nạnh chửi "Nè bà già việc nhà tôi thì liên quan gì đến bà hả? lớn tuổi rồi nói ít thôi còn tích đức cho con cháu nữa, kẻo con bà sinh cháu ra bị câm điếc mù loà thì đừng trách tôi không nhắc nhở!"
"Phải đó,bớt nhiều chuyện đi bà già" Bạch Hiểu Tuệ cao giọng nói.
Bà lão bị lời lẽ cay nghiệt trù ẻo của bọn họ chọc tức đến thở không ra hơi,quải trượng run lên không ngừng.Hai đứa con trai làm thợ rèn của bà lão giờ phút này mới túc tắc chạy tới, đều là đại hán cao lớn lưng hùm vai gấu râu ria xồm xoàm.Nghe hàng xóm nói mẹ mình gặp chuyện liền bỏ việc chạy tới,vừa vào đã nghe trọn lời trù ẻo kia của mẹ Bạch.
Hai anh em lòng sinh lửa giận,ả khốn này dám trù ẻo con cháu của họ thử hỏi ai nhịn nổi cơ chứ?
Thê tử bọn họ đi theo chen qua đám người mà đỡ lấy mẹ chồng mình,tuy trong lòng cũng tức nhưng họ biết chắc tướng công chắc chắn không chịu thiệt nên cũng không nói gì.
Mẹ Bạch thấy hai đại hán hùng hổ xông về phía mình liền cảm thấy nguy cơ,lập tức lôi tay kéo hai đứa con chui vào trong nhà âm mưu đóng cửa trốn nhưng sức lực sao bì lại hai đại hán kia? Vị đại ca nện mạnh cây búa lên cửa khiến nó trực tiếp gẫy ra làm đôi,bàn tay vung lên trực tiếp tát mạnh vào mặt bà ta,tỷ muội Bạch Hiểu Tuệ thấy mẹ bị đánh cũng không chạy ra bênh mà kéo nhau chung vào trong phòng trốn,sợ bọn họ đánh lây đến mình.
Đại Hán tuy ít học nhưng cũng hiểu được đạo lí đàn ông đánh phụ nữ là hèn,nhưng con mẹ nó không đánh ả lão tử chịu không nổi mà, chỉ tát thêm ba cái cho đủ con số chẵn song rồi thôi.Nhưng trước khi đi liền phun một bãi nước bọt lên người bà ta,khinh thường nói "Còn tưởng bản thân vẫn là phu nhân Bạch gia cao qúy sao? đã vô dụng lại hèn hạ ngu si thật không hiểu sao lại sinh được đứa con trai xinh đẹp thông minh kia."
"Tiện nhân!" vị đệ đệ cũng nhịn không nổi mà bồi thêm một câu song mới cam lòng mà xoay lưng rời đi.
Lúc này đám người ngoài kia mới dám tiến vào đỡ lấy Mễ Lạc Tranh,dìu lấy thân thể bạc nhược mà nhanh chân chạy ra đầu ngõ.Vài người hàng xóm cũng lo lắng đi theo,nhưng đại đa số có con nhỏ cần trông nên đành nuối tiếc lo âu mà trở bước về nhà.
Bác xe kéo ngồi ngủ gật trước ngõ nghe tiếng ồn ào liền lập tức tỉnh dậy,đến khi thấy rõ người được đỡ tới liền trực tiếp hoảng sợ mà chảy đầy mồ hôi,vị thiếu niên này được ông đón ra từ Tùng Trúc Lâm của vị Thiếu Soái Hạ Hầu Khiêm kia,bây giờ lại gặp phải chuyện này chẳng phải y sẽ lăng trì xử tử lột da ông hay sao chứ!!