Lần đầu tiên trong thâm tâm Hạ Hầu Khiêm lại đau sót,lo lắng cho một người đến vậy,y bỗng dưng sợ hãi...lỡ như cậu ấy....Không--Tuyệt đối không thể nào,Hạ Hầu Khiêm qủa quyết rũ bỏ suy nghĩ tiêu cực trong đầu,thiếu niên tốt như vậy nhất định sẽ tai qua nạn khỏi thôi mà.
Hôm nay thời tiết không được tốt cho lắm,tuyết rơi phủ kín cả đường lại thêm kẹt xe nên khá tốn thời gian,tới lúc vào được bệnh viện thì đã là giờ tối hơn rồi.Bệnh viện trung ương khá đông,dù thời tiết lạnh nhưng vẫn có người đến khám,đi đi lại lại mà rôm rõ bàn tán đủ thứ.
Do đi vội nên Hạ Hầu Khiêm vẫn chưa kịp mặc áo khoác,bộ trường sam đơn bạc giờ phút này có hơi ẩm vì lớp tuyết đậu lại trên vai,gió lạnh từng cơn thổi qua hun đến chóp mũi và khoé mắt y khiến nó trở nên phiếm hồng.Sau khi xác nhận việc cấp cứu thì liền ngồi đợi ở hàng ghế gỗ dài trước cửa phòng,mắt phượng hằn lên những tia máu mãnh nhỏ,môi mỏng mím chặt lồng ngực phập phồng dữ dội,minh chứng cho việc chủ nhân của nó đang trong tâm trạng lo lắng muộn phiền.
Hạ Hầu Yến nhờ người hầu mua về hai chén sữa đậu nành nóng,đưa qua cho caca ngồi ngay bên cạnh nhưng anh không quan tâm.Mười ngón tay đan xen vào nhau mà đỡ lấy trán,từ đầu tới giờ ánh mắt anh chưa hề rời khỏi cái đèn nêông đang báo hiệu nguy hiểm kia.
Bác sĩ y tá ra vào liên hồi,mà mỗi lần ra lại mang theo một khay bông vải và băng gạc dính đầy máu tươi,Hạ Hầu Khiêm thấy vậy thì nổi sợ vô cớ trong lòng ngày càng bành trướng dữ dội.
Ngay lúc này nàng thật sự không còn cách nào để khuyên giải anh cả,mềm rắn dụ dỗ đủ điều cũng nhất quyết không uống một ngụm nước,chân mày thanh tú ánh lên vẻ lo âu muộn phiền mà thở dài một hơi.Bất giác nhìn về phía cửa phòng đang đóng kín kia mà im lặng cầu nguyện,sẽ không thực sự ra đi rồi đấy chứ??
Khoảng chừng hai tiếng sau thì đèn nêông kia cuối cùng cũng đột tắt,bác sĩ trong trang phục bảo hộ màu xanh lá đeo khẩu trang đi ra,ông giống như rất quen thuộc Hạ Hầu Khiêm nên chủ động tiến gần chào hỏi rồi báo cáo nói "Ca phẫu thuật đã thành công rồi,nhưng do mất máu qúa nhiều nên thể trạng cực kì suy yếu cần ở lại viện theo dõi thêm đoạn thời gian" ngắt hơi một chút song bác sĩ lại tiếp tục mở miệng mà cao giọng chất vấn "Rốt cuộc là ba mẹ nào nhẫn tâm đánh con mình như vậy chứ? máu bầm tích tụ toàn thân,gãy tay bể đầu...nếu không đưa tới đây kịp các người có biết hậu qủa sẽ thế nào không? là chết đó các người có biết hay không? "
Bác sĩ gần như tức giận mà trực tiếp phát hoả,bỏ qua luôn quy tắc bệnh viện chỉ tay thẳng về phía y,lại lớn tiếng mắng chửi tên nam nhân đang cúi gằm mặt vì đau khổ này.
Dĩ nhiên lúc này hồn vía Hạ Hầu Khiêm đã phiêu đãng tận nơi nào rồi,tâm trí và đầu óc nhạy bén cộng thêm tính cách sát phạt quyết đoán giờ phút này lại không khỏi sinh chút dư thừa.
Theo bản năng gật đầu một cái,bác sĩ lúc này cũng cảm thấy mắng chửi đủ rồi liền cam lòng rời đi.Nhưng vừa khuất sau hành lang thì đã bị một đám đồng nghiệp kéo tay ngăn lại,bọn họ vây gã vào giữa trận trông thần sắc ai nấy đều giống như nhìn người chết vậy.
Điều này bỗng nhiên khiến bác sĩ cảm thấy chột dạ,sợ hãi mà liên tục nuốt nước bọt,lắp bắp hỏi "Có..có chuyện gì sao?"
"Bác sĩ Hà,ông là thật sự ngu ngốc hay rốt cuộc giả hồ đồ vậy hả?" vị đồng nghiệp dáng người hơi ú đeo kính cận tức tối nói.
"Tôi...tôi..."
"Ông có biết mình vừa mắng chửi ai không hả? ông có biết hay không?"
Bác sĩ Hà mình đầy mồ hơi mà vô tội lắc đầu,ông từ trước tới nay đều chỉ dắm dúi trong viện nghiên cứu làm sao biết nam nhân ngoài kia là ai cơ chứ!!
Đồng nghiệp thấy bộ dáng hắn không có tiền đồ liền tiếc rèn sắt không thành thép nói
"Ngươi đúng là cái thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triễn mà! ngay cả Hạ Hầu nhị gia mà cũng dám chửi?"
"Đúng đó,vị Thiếu Soái này lạnh nhạt vô tình ác độc bậc nhất bến Thượng Hải mà cậu lại dám tơ tưởng y cúi đầu nhận sai?"
"Hà tử à ông thật sự ngại mình sống chưa đủ sao?"
Bác sĩ Hà nghe song tâm trạng liền như sét đánh giữa trời quang mà rơi thẳng xuống vực, phía sau lớp khẩu trang vải là cánh môi không ngừng run rẫy.Cố gắng hồi tưởng lại hành động và lời nói "mạo phạm" khi nãy,càng nghĩ cả người lại càng thấm đẫm mồ hôi...trời ơi ông rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả?
Ăn gan hùm mật gấu hay gì mà lại dám giở giọng dạy dỗ Nhị gia?? nhớ tới lúc ban nãy ông còn định xông lên tát cho tên đó một trận...nếu lúc đó thật sự xuống tay thì bây giờ chỉ sợ là... cái mạng già này khó giữ rồi.
Cứ tưởng y là người thường thôi chứ ai nào biết gì đâu,nếu sớm biết danh tính thì có cho cái đầu ông cũng không dám hó hé nữa câu.
Thế nhưng có vẻ bọn họ lo lắng thừa thải rồi, Hạ Hầu Khiêm tuy "xấu" nhưng cũng không phải là hạng vô lí như vậy,đụng chạm cái liền giết..vì y lười a,giết người không đáng vừa tốn đạn lại vừa phải mất công dọn xác..thử hỏi ai mà không mệt cơ chứ??
Trong khi bên ngoài đang chìm trong mảng đen u tối thập tử nhất sinh thì người sắp ngủm-Mễ Lạc Tranh- giờ phút này đây lại đang nằm trên cát trắng đối diện là biển xanh đẹp mắt,mặc chiếc áo sơmi hawail hoạ tiết xặc sỡ và cái quần short thun màu trắng,tay trái cầm trái dừa cắm ống hút,tay phải cầm điện thoại mà im lặng lướt weibo.
Húp một ngúm nước dừa mát lạnh,đoạn buồn miệng lại khẽ chép chép miệng mấy cái bĩu môi làm nũng nói "Thống Thống a~,cho thêm một dĩa bánh takoyaki truyền thống nào~"
Hệ thống dường như không hài lòng với thái độ thờ ơ bàng quang này của cậu,không hiểu tại sao nó luôn có cảm giác bị nhìn thấu,bởi mỗi lần bàn chuyện gì với cậu thì y rằng kẻ chịu thiệt luôn luôn là nó.Thế nhưng chứng kiến vẻ lo lắng của nam chính dành cho kí chủ thì nó lại.. mềm lòng a...
Giống như nghe hiểu tiếng lòng của hệ thống,Mễ Lạc Tranh cho một viên bánh takoyaki vào miệng nhai,đợi đến khi nuốt xuống hoàn toàn mới chậm chạp lên tiếng đáp "Lo cái gì chứ? cũng có phải ta chết thật đâu ngươi lo làm cái gì? anh ấy khóc tao cũng đau lòng lắm chứ bộ...nhưng ở đó không có biển đẹp như Maldives a~,lâu lâu mới được nghĩ mà...thư thả cho ta tí nha~"
[Làm nũng vô ích! đề nghị kí chủ ngừng ngay hành vi quấy rối bản hệ thống] hệ thống lạnh lùng dùng thanh âm máy móc mà cứng nhắc trả lời.
"Xì,ta mới không thích ra ngoài đâu,vì dù sao cũng...ưm bánh ăn ngon ghê~"
Hệ thống lạnh mặt nhìn cái con người vừa ăn vừa uống đến mê man như thế này,một miếng bánh lại thêm một miếng nước dừa.Dưới thân là biển xanh cát trắng bao la đẹp đẽ,bầu không khí trong lành mát mẻ khiến Mễ Lạc Tranh không muốn quay lại cái nơi gió lạnh mùa đông như thế giới nhiệm vụ kia,nhưng ngặt nổi lão công nhà cậu vẫn còn ở đó nha.
Mãi khi bánh trái đã hết Mễ Lạc Tranh lại đánh một giấc ngon lành,đến tận lúc mặt trời lặn xuống và trốn sau những ngọn cây cao ngất ngưỡng thì liền khoan thai ngồi dậy,thoả mãn xoa xoa cái bụng mát lạnh tròn vo nói "Tiếp tục làm nhiệm vụ!"
[Đinh--đã xác định tiếp tục nhiệm vụ...bắt đầu truyền tống...%...%...%........%!]