Âu Dương Vận ăn song cơm trưa trở lại phòng thẩm vấn thì phát hiện thiếu niên vẫn chưa tới, nhìn đồng hồ trên tường rồi lại liếc mắt ra ngoài cửa,đang muốn đứng dậy đi thì có người ở ngoài cửa bước vào.
"Đội trưởng anh hôm nay sao lại tới rồi? chẳng phải đã xin nghĩ phép sao?" Vưu Kỳ nhìn anh cười tươi hỏi
Âu Dương Vận lúc này qủa thật có chút không vui,nổi ý đuổi người muốn chút không gian riêng tư, nhưng lại tìm không ra lý do nên đành thôi,cau mày nhàn nhạt đáp "Hôm nay tôi có hẹn.
"
"Có hẹn? là bạn gái hay người yêu ạ? anh nói em nghe được không?"Vưu Kỳ cố nén ganh tị và cảm giác ngờ vực xuống đáy,ngoài mặt giả vờ ra vẻ bình thãn tò mò hỏi,thế nhưng cơ thể căng cứng lại phần nào phản bội nàng ta.
Nghe câu hỏi của nàng ta khiến anh cảm thấy hơi ngoài ý muốn,mày kiếm khẽ cau đồng thời lại tăng thêm cảm giác chán ghét phiền hà,không biết có phải là do anh đa nghi hay tại bệnh nghề nghiệp hay không? nhưng anh cảm thấy vị trợ thủ Vưu Kỳ này dạo gần đây hình như thay đổi hơi nhiều thì phải,lắm miệng nhiều chuyện lo việc bao đồng,y làm gì chẳng lẻ còn phải thông qua ý kiến hướng nàng ta hội báo hay sao?
Ngã người ra phía sau ghế trực tiếp nói "Hẹn ai là việc cá nhân của tôi,thân là phó đội trưởng tôi mong Vưu đồng chí nên giữ đúng tác phong và quy tắc nghề nghiệp,hiểu không?"
Vưu Kỳ thần sắc phai nhạt ảm đạm thấy rõ,cố nặn ra nụ cười gượng gạo nhưng trong lòng lại càng hốt hoảng không thôi,thật ra nàng đã mơ hồ sớm đoán bắt đầu từ hơn một tháng trước rồi,yêu thầm đội trưởng đã rất lâu nên việc anh lo lắng bồn chồn hay tâm thái thay đổi khác thường cô đều nắm rõ,người mà đội trưởng hẹn khả năng cao chính là đứa nhỏ không biết xấu hổ kia.
Kể từ sự việc hiểu lầm ngày trước nó luôn mặt dày đeo bám,rõ ràng đội trưởng đã tỏ ý trốn tránh không muốn gặp rồi nhưng vẫn tới,từ ánh mắt và hành động đó là đủ hiểu rồi,đừng tưởng nàng không nhìn ra là nó thích anh đi?
Đội trưởng là người nó đủ tư cách để với tới hay sao? trào cao té đau đúng là mơ mộng hảo huyền mà.
Nàng yêu thầm đội trưởng lâu như vậy,hàng ngày luôn là tật lực cố gắng để bản thân đủ tư cách đứng bên cạnh anh ấy,chăm chỉ hơn năm ròng nhưng hiện tại quan hệ cả hai chỉ dừng lại ở mức đồng đội,rất muốn tiến thêm một bước nhưng lại sợ thất bại,lỡ như anh từ chối thì đến tình bạn cũng chẳng còn.
Âu Dương Vận nam nhân này tích cách thập phần lãnh đạm,cho dù là nàng hay bất kì ai khác đều đối sử công bằng như nhau.
Thế nhưng lần này thì khác,đội trưởng vì nó mà làm ra rất nhiều ngoại lệ,hơn nữa ôm cõng và tiếp xúc thân mật!! nó là ai lấy tư cách gì tranh dành Âu Dương Vận với nàng chứ?
Thực tế anh đây là biết Vưu Kỳ thích bản thân mình,nhưng nàng không tỏ hay làm ra điều gì qúa đáng nên anh lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ,bởi trước giờ anh chưa từng có tình cảm hay yêu một ai hết! nhưng hiện tại thì có lẽ đã khác rồi nhỉ? Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần anh luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách,tin tưởng thời gian lâu dài nàng ta sẽ nhận ra anh không thích sẽ chán và từ bỏ thôi,nhưng ai ngờ mãi cho đến hiện tại Vưu Kỳ vẫn ôm trong đầu mộng tưởng không thực tế đó.
Nhưng dù sao đối phương và anh cũng đã cộng tác hơn năm,tình cảm thì không nhưng tình bạn thì vẫn phải có,ngẫng đầu không gặp cúi đầu thấy,đoạn bút tuyệt tình qúa chi gian sau này gặp mặt nhau sẽ lại càng thêm khó sử.
Trừ phi nàng ta qúa đáng,bằng không thì anh vẫn sẽ niệm tình đồng đội chừa cho vài phần mặt mũi.
Ngón tay bắt nhịp gõ từng tiếng lên trên mặt bàn,cộp cộp thanh lãnh vang vọng bên tai "Cô nếu không có việc gì thì đi ra ngoài đi,lát nữa tôi có hẹn với người ta ở đây rồi! chẳng lẻ là muốn ở lại kì đà cản mũi sao?" anh quyết định rồi,nếu đã không thích thì tốt nhất không cho nàng ta hi vọng để ảo tưởng thêm nữa
"Người tới là vị hôn thê của tôi,Vưu Kỳ nói vậy cô hiểu rồi chứ?"
Anh ấy vừa nói cái gì cơ???Vị hôn thê?? đội trưởng rốt cuộc có vị hôn thê từ lúc nào chứ? là do nàng lãng tai hay rốt cuộc là đội trưởng nói lầm vậy!!!! Kìm nén nổi buồn đang tràn ngập trong lòng,cố gắng cười gượng hỏi "Em có thể biết người đó là ai được không? anh thật sự yêu người đó chứ?"
"Đúng vậy,tuy hiện tại chưa phải qúa yêu nhưng trong tương lai kết hôn chắc chắn sẽ yêu" ngữ điệu anh chắc chắn gật đầu đáp.
Lời này anh nói hoàn toàn là sự thật,bởi khi chuyện đó sảy ra thì việc đầu tiên anh nghĩ tới chính là sẽ chịu trách nhiệm,bởi nếu anh không sinh lòng động thủ thì mọi chuyện đã không đi tới bước đường này,lỗi của anh so với cậu lại càng lớn hơn gấp vạn lần.
Anh không muốn đã sai lại càng thêm sai,cũng không muốn bất cứ ai phải tổn thương nữa,thiếu niên còn nhỏ chưa đủ tuổi để quyết định vụ việc lần này,nếu lát nữa vẫn không giải quyết được thì anh sẽ tìm cha mẹ thiếu niên để tự mình nhận tội,còn sau đó bọn họ muốn xử trí anh như nào thì tùy.
Vưu Kỳ thần sắc tái nhợt,muốn không tin nhưng sự thật phơi bày cưỡng ép nàng chấp nhận sự thật,muốn khóc nhưng tuyệt đối không thể khóc trước mặt anh,miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu chào rồi xoay người bước đi.
Việc này qủa thật ngoài sức tưởng tượng của nàng,đội trưởng rốt cuộc bắt đầu hẹn hò yêu đương từ lúc nào chứ? phải biết anh ở sở cảnh sát nổi danh là sát việc cuồng ma,một ngày tiếng chỉ hận không thể toàn bộ vùi đầu vào việc điều tra phá án,trước giờ chưa hề thấy anh hẹn hò hay nói chuyện với ai cả,như thế nào đùng một cái lại xuất hiện vị hôn thê đâu?
Là thằng nhóc đó sao? hay là liên hôn gia tộc??
Vốn dĩ định hẹn ở phòng thẩm vấn cho tiện, nhưng qua việc Vưu Kỳ thì anh nghĩ bản thân nên bản thân nên đổi địa điểm sẽ tốt hơn,lựa chọn một quán cà phê an tĩnh và bài trí ấm cúng,vị trí ngồi ở trong góc khuất,khi anh bước vào thì thấy thiếu niên đã ngồi sẵn ở đó,áo phông rộng ngắn tới khủy tay và chiếc quần short cùng màu,gương mặt ngũ quan bộ dáng thập phần trắng trẻo thanh tú,dù chỉ ăn mặc đơn giản nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác kinh diễm khó lòng bỏ qua.
Cái miệng nhỏ ngậm lấy cái muỗng múc kem,ăn hết lại tiếp tục múc thêm vài cái,dường như thiếu niến rất thích ăn kem nên ly kem lớn nhanh chóng đã vơi hơn phân nữa,trong đầu anh thầm nghĩ đúng thật là qúa mức đáng yêu mà.
"Tới rồi sao? cậu đợi tôi có lâu lắm không?" anh đi tới kéo ghế ngồi xuống ở phía đối diện thành thật hỏi.
Nghe giọng anh Mễ Lạc Tranh bỏ xuống muỗng kem,ngẫng đầu nhìn thẳng khẽ lắc một cái nhàn nhạt đáp" Cũng không lâu lắm đâu,tôi cũng vừa mới tới được năm phút mà thôi"
Lúc này từng ngón tay thiếu niên giống như một tác phẩm nghệ thuật trắng hồng loá mắt,làn da trơn mịn đẹp đẽ hoàn toàn nhìn không ra chút tì vết nào, cậu chống một tay nâng cằm nhìn chằm chằm anh,đôi mắt to tròn ẩn ẩn ý cười giống như hắc diệu thạch ướt át,tất cả tạo hoá kết hợp tạo nên một thiếu niên với vẻ ngoài vô cùng hoàn mỹ,dù tinh thần có cứng rắn đến đâu nhưng lúc này khi nhìn thấy cậu vẫn khiến anh lập tức ngẩn người.
Nhưng đồng thời cũng sinh ra cảm giác nguy cơ,bởi thiếu niên này qúa mức loá mắt,hệt như chỉ cần anh buông tay thì ngay lập tức sẽ có người chạy tới cướp đi vậy.
"Chuyện đêm trước là lỗi của tôi,tôixin lỗi" hai tay anh đặt lên bàn nắm chặt lấy nhau, nhìn cậu thành thật nhẹ giọng đáp.
"Chẳng phải tôi đã nói anh rồi sao? chuyện này người tình ta nguyện,đươc dịp thì chơi thôi chứ đừng ràng buộc nhau làm gì" Mễ Lạc Tranh vui vẻ khoát tay,bộ dáng hờ hững không chút để ý tiếp "Phải,tôi thừa nhận anh đúng là mẫu đàn ông tôi yêu thích,nhưng anh làm người và tích cách qúa mức cương trực hơn nữa chính bản thân anh đã từng nói mà,tôi đây còn qúa nhỏ tuổi và anh sẽ không thích tôi! hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi,nếu ngay từ đầu anh đã không thích thì tôi sẽ không khưỡng cầu nữa,dưa xanh hái không ngọt đạo lí này tôi hiểu mà"
Âu Dương Vận miễn cưỡng cười lắc đầu đáp "Nhưng hiện tại tôi đổi ý rồi,cậu dù sao cũng còn trẻ vẫn còn nhiều thứ cần học hỏi,dù là tình yêu hay cuộc sống sau này cũng thế! hơn nữa cậu đây đã chia tay người yêu rồi mà đúng chứ? nếu không ngại tôi đây cứng nhắc thì hai chúng thử quen nhau đi được không?"
"Thôi đi,anh đừng đùa tôi nữa tôi dễ tin người lắm đó" Mễ Lạc Tranh xua tay biểu ý từ chối,nhưng hiện tại trong lòng chỉ hận không thể đốt pháo hoa rồi giết heo ăn mừng chiến thắng,dù thật hưng phấn là thế nhưng công phu mặt ngoài vẫn như cũ duy trì thật tốt,hoàn toàn nhìn không ra chút giả bộ nào.
"Không! tôi không đùa,lần này tôi nói chính là sự thật!"
"Vậy anh đây là thật lòng muốn quen tôi sao? sẽ không phải là trò đùa dai đấy chứ?"
Âu Dương Vận "Nhân danh cảnh sát nhân dân tôi xin cam đoan việc này chắc chắn không phải trò đùa!"
Mễ Lạc Tranh"! " sao nghe qủa này giống tra nam thề thốt thế nhỉ? anh không làm gì đâu anh thề!!
Âu Dương Vận trông thần sắc thiếu niên như thế liền tưởng chừng bản thân đã thành công,nhưng sực nhớ tới thiếu niên vẫn còn chưa đủ tuổi và việc anh làm chính là phạm pháp thì hơi bất an,dù cậu không đi tố cáo nhưng anh thật sự vẫn cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Âm thầm thề sau này chắc chắn sẽ chỉ đóng kịch mà thôi,hoàn toàn không có một chút tư tưởng hay tạp niệm dơ bẩn nào khác.
Khuôn mặt thiếu niên đẹp như vậy, nên xứng đáng có được yêu thương và sống trong nhung lụa giàu sang,dù không thật sự cưới nhau nhưng khi quen anh sẽ đem tới cho cậu những thứ tốt nhất,quyền quyết định nằm trong tay cậu,nếu thích anh sẽ bằng lòng cưới cậu coi như đền bù bởi dù sao anh cũng chẳng yêu thích ai khác.
Còn nếu như thiếu niên sau khoảng thời gian hợp đồng đó đã có người thích anh liền trực tiếp buông tay,chúc phúc cho hai người.
Nghĩ vậy Âu Dương Vận liền lấy từ balô bên cạnh ra một bộ tài liệu,mở ra nhìn lướt sơ qua lần nữa rồi đẩy về phía cậu "Hợp đồng hôn nhân,tôi muốn nhờ cậu giả kết hôn với tôi trong vòng hai năm,nếu có thể mong cậu sẽ sinh cho tôi một đứa con,chúng ta sẽ quen nhau cho đến khi nào ông nội tôi vui vẻ ra đi là được! đến lúc đó dù cậu muốn tiếp tục chung sống hay chia tay thì tôi vẫn sẽ theo thoả thuận mà chia cho cậu một nữa gia sản,được không?"
Mễ Lạc Tranh nghe vậy liền kinh ngạc tròn mắt,bởi cậu hoàn toàn không lường trước được anh sẽ đi nước cờ này,đang muốn mở miệng nói chuyện thì anh đã dành lên tiếng trước "Ông tôi hiện tại sức khoẻ đã yếu lắm rồi hằng ngày luôn bắt buộc phải thở ôxy,và có thể ra đi bất cứ lúc nào! ông luôn mong ước trước khi mất có thể nhìn thấy tôi lấy vợ sinh con,coi như tôi xin cậu đóng kịch với để ông vui được không?"
Âu Dương Vận lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi mà thấp thỏm nhìn cậu,thấy cậu cầm lấy nhìn nó rồi nhíu mày thì càng khẩn trương hơn hẳn,sẽ không phải cậu tưởng anh là kẻ biến thái đấy chứ? bởi trước giờ làm gì có ai "cưới vợ" kiểu này đâu.
Đang lúc cao trào căng thẳng thì thiếu niên đã nở nụ cười tươi búng tay một cái,bộ dáng hào sảng khí phách đáp "Không thành vấn đề,mã gen và dáng người của anh xuất sắc như vậy tôi vui vẻ còn không kịp ấy chứ! cơ mà anh thích con trai hay con gái? yên tâm đi vừa rồi tôi có đi khám sức khoẻ,bác sĩ nói tình trạng cơ thể tôi rất tốt hiện tại sinh con hay mang thai gì cũng được hết,mà anh muốn sinh mấy đứa con? hay chục đứa đi cho nó vui nhà vui cửa nhỉ?"
Âu Dương Vận"!.
.
" sao cậu phản ứng hoà toàn khác xa so với anh tưởng vậy nhỉ? lúc này không phải là nên tức giận rồi đập bàn bỏ đi à?
Ông Nội" Cháu trai đích tôn nói tôi sắp hẹo phải làm sao? "
Giang Cư Mận"!.
.
".