Xuyên Nhanh Công Lược

chương 224: 224: mạt thế hắc liên hoa3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đội trưởng làm sao đây? chúng ta hết đồ ăn rồi mà đường đến căn cứ vẫn còn rất xa a! " một thiếu nữ tóc ngắn ngang vai,đeo kính cận nhìn nàng lo lắng hỏi.

Ở phía trước họ Liễu Vy Hoa tình cảnh cũng chẳng khá hơn là bao,nàng ngồi bệt trên mặt đất,một chân co lên cả người dựa hẳn vào tường khẽ há miệng hít ngụm lớn khí.

Dạ dày lúc này qủa thật vô cùng khó chịu,cảm giác lên men chua sót lan tràn và khô khát bấu víu cổ họng,nàng biết và nàng cũng đang rất đói, nhưng lại có thể làm gì khác bây giờ đâu?

Xin? phi! đồ ăn tại mạt thế cực kì qúy hiếm,phải biết viên tinh hạch mới chỉ đổi được một cái bánh quy mà thôi,muốn một chai nước suối nhỏ cũng đã hơn viên rồi,thời buổi này nếu muốn ăn no còn khó hơn hái sao trên trời,bọn họ lúc này không có tinh hạch cũng chẳng có vật tư nên ai sẽ nguyện ý đổi đâu?

Bộ tưởng nhân gia là thánh mẫu lo bao đồng chắc?

Cố nén cảm giác khô khát nơi cổ họng,khó chịu đáp "Hiện tại chỉ có hai phương án thôi,một là cố gắng chịu đựng,hai là đánh cướp đối phương nhưng các cậu nghĩ liệu bản thân có mấy cái mạng để lũ sói kia giết đây?"

"Muốn chết thì cứ xông lên đừng liên lụy tôi là được.

" ngữ điệu nàng lúc này còn mang theo nhiều phần cảm xúc vô tình lạnh băng,không chút do dự nói suy nghĩ thật lòng của bản thân.

Qủa như dự đoán,đám người đánh mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía cậu,nơi đáy mắt toát lên vẻ tham lam mong chờ như muốn phát hoả tới nơi,chỉ là đàn sói biến dị tính cảnh giác mẫn cảm cao nên rất nhanh đã lạnh lùng trừng trả lại họ,thi thoảng còn nhe răng phát ra tiếng kêu trầm thấp gầm gừ,doạ đến bọn họ toát mồ hôi và lạnh cả sóng lưng,không dám nhìn loạn thu hồi tầm mắt.

Đám sói đó ai biết sẽ nổi điên tấn công bọn họ lúc nào a???

Thấu hiểu tình cảnh hiện tại của bản thân khiến nàng càng thêm hận chết Khổng Tiểu Điệp,đoàn đội rõ ràng của nàng,người yêu cũng là của nàng nhưng ả ta lại xuất hiện cướp đi tất cả,đã thế còn không tha âm mưu diệt cỏ tận gốc bỏ nàng và một đám lớn ở lại nơi này,ban đầu có rất nhiều người nhưng bởi vì zombie tập kích chết hơn phân nữa,mà kể vậy cũng tốt,đỡ phải vô dụng vướng víu tay chân.

Thời tiết nóng bức hầm hập như muốn hoả thiêu mọi thứ,cả đám chảy ròng mồ hôi mà ướt đẩm khắp thân thể,máu và não tương zombie bắn đầy lên mặt và quần áo vẫn chưa lau,dưới thời tiết này lại càng tăng thêm xú vị khó ngửi,dù muốn lau chùi sạch sẽ nhưng điều kiện thời thế lúc này lại không cho phép họ làm điều đó,một lát lại đánh giết zombie thì lau chùi làm cái gì chứ? chưng cất sao?

"Chẳng lẻ trời định số mệnh chúng ta đến đây là kết thúc rồi sao?" thanh âm nhỏ bé tuyệt vọng không rỏ là ai vang lên từ trong đám người.

Chỉ là lần này tất cả mọi người thần sắc âm trầm và không một ai trả lời hắn.

Thời gian dần trôi bọn họ cũng ngày càng đói khát,không tự chủ được ngẫng đầu nhìn về phía Mễ Lạc Tranh,chứng kiến tràng cảnh cậu cầm ly trà sữa hút từng ngụm lớn mà đỏ mắt muốn khóc,cậu thong dong bình tĩnh,cậu sạch sẽ xinh đẹp và khí chất thanh lãnh tự tin hoàn toàn tách biệt với tận thế dơ bẩn lúc này,hay nói cách khác chính là tách biệt với tất cả mọi người.

Do ánh mắt qúa mức nóng rực mà dẫn phát sự chú ý của thiếu niên,cậu đảo mắt nhìn qua họ tỏ vẻ ngiền ngẫm đề phòng,vừa rồi chỉ vô tình cứu mạng họ mà đền đáp gì đó qủa thật không cần thiết,đám gà mờ này có thể giúp cậu cái gì đâu? đi theo không kéo chân sau là đã tạ ơn trời phật phù hộ rồi,hơn nữa các khu lân cận cũng không còn vậy sao không đi chổ khác?ở nơi này nhìn chằm chằm cậu có lợi ích gì sao?

Thế gian độc nhất lòng dạ con người,lắm lúc sâu không thấy đáy,không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất có còn hơn không a!!!

Đang lúc chướng mắt muốn lên tiếng đuổi thì sực nhớ tới lời cảnh báo lúc nãy của hệ thống,trong đám người này có kẻ thù của Khổng Tiểu Điệp,là vị chính thất bị nàng ta xen vào cướp người yêu rồi đẩy vào chổ chết kia.

Tới đây cũng liền thu hồi tâm tư mà chuyển biến sang tò mò,kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh của ta không phải sao? chỉ cần cùng nhau chướng mắt nàng ta là tốt rồi,giả vờ hắng giọng nhàn nhạt hỏi "Các người có ai quen biết Liễu Vy Hoa không? biết nàng ta ở đâu sao?"

Đám người vừa nãy cũng thấy rõ được đề phòng trong mắt Mễ Lạc Tranh,đang chuẩn bị liều sống liều chết thì bị câu hỏi của cậu tạp cho hoa mắt váng đầu,đội trưởng của họ nhìn thần sắc rõ ràng là không quen biết cậu ta a?? dù có nhưng sao nãy giờ lại không chịu mở miệng hỏi? dựa theo nhiều chuyện và kinh nghiệm tích lũy trãi qua thì từ lúc mạt thế tới nay khiến họ không khỏi không đề phòng,có người vẻ ngoài hào nhoáng nhưng thật chất bên trong lại đã sớm mục rữa thối nát,thân thiết đôi khi còn không thể tin chứ đừng nói là người ngoài vừa mới gặp mặt.

Mễ Lạc Tranh lý giải được suy nghĩ của họ,nhưng không qúa thân nên cũng chẳng buồn miệng giải thích,giả vờ thò tay vào trong balô nhưng thực chất là xuyên tới không gian hệ thống,lấy ra vài cái bông lan dăm bông cở lớn chìa về phía họ bình thãn hỏi "Liễu Vy Hoa có ở đây không? chỉ cần nói cô ta ở đâu thì tôi sẽ cho mỗi người một cái bánh như vậy!"

Thế nhưng ngoài ý muốn là đám người kia không chút do dự cự tuyệt cậu,cả đám mặt mày nghiêm túc nghĩ chính không từ đáp

"Không biết,không có họ Liễu nào ở đây cả!!"

"Đúng vậy ai mà biết Liễu Vy Hoa là ai chứ?"

"Thiếu niên à, cậu đây hỏi nhầm người rồi!"

Vì một cái bánh mà muốn bọn họ bán đứng phản trưởng sao? haha nằm mơ đi, đùa cái gì thế??

Mễ Lạc Tranh im lặng không đáp,cậu tiếp tục cho tay vào trong balô lấy ra thêm hai cái bánh và một chai sữa bò lớn.

Đám người "!.

"

Vẫn không có đáp án cậu lại tiếp tục lục lọi ba lô,cho ra là hai hộp lẩu tự sôi size lớn và một lốc nước ngọt có gas

"Liễu Vy Hoa có ở đây không?"

Lúc này đến cả nàng cũng chẳng thể nào cưỡng lại được nữa,bụng sớm đã vì đói mà réo rắt kêu gào muốn ăn,mặc kệ có phải người tốt hay vì lí do gì khác hay không? nhưng no bụng trước đã rồi muốn đánh giết gì thì tùy,bởi họ thật sự chịu hết nổi rồi!!

"Là tôi,tôi chính là Liễu Vy Hoa,cậu tìm tôi là có chuyện gì sao?" nàng ta đứng lên tiến về phía cậu ngữ điệu thấp thỏm hỏi,nàng nhớ rõ bản thân không có quen biết người này a? mặc dù nhìn cậu ta rất quen,nhưng chắc chắn chưa cùng nhau nói chuyện bao giờ nên vì cái gì sẽ biết rõ họ tên nàng đâu?

Mễ Lạc Tranh khẽ kéo khoé miệng rồi ném hết thảy đồ vừa lấy ra về phía họ,lạnh nhạt hỏi "Biết Khổng Tiểu Điệp sao? "

Vừa nghe tới ba chữ này thần sắc đám người liền tức khắc ngưng trọng hẳn lên,chân mày nhíu chặt hàm răng ma sát mà ngiến răng ngiến lợi đến nổi phát ra tiếng kêu,nếu như không phải nhờ nàng ta ban phước thì bọn họ làm sao có thể rơi vào tràng cảnh này đâu?

"Biết,là kẻ thù của chúng tôi mà cậu có quan biết cô ta sao?" Liễu Vy Hoa bộc bạch đáp,nhưng ngữ điệu lại không giấu nổi vẻ ngưng trọng dò hỏi quan sát thần sắc thiếu niên,chẳng lẻ vị này cũng quen biết và là bạn tốt của ả ta nên muốn trả thù bọn họ sao?

Sẽ không sui sẻo đến thế chứ??

"Haha đừng nhìn tôi như thế chứ? chỉ là tôi muốn hỏi các người có quen biết với đứa con tư sinh đó hay không thôi?có chút việc muốn tìm nó tính sổ ấy mà!"

Mễ Lạc Tranh ngồi trở lại trên lưng tiểu hồng,hai tay vuốt ve lớp lông mềm mại trên đầu nó bình thãn đáp.

Như nhận được lệnh đặc xá khiến đám người ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm,bọn họ đón nhận cất hết đồ ăn vào trong túi balô lớn giao cho nàng giữ,chỉ sót lại chai sữa và một cái bánh mì định xé ra chia nhau mà thôi.

Vì trong lòng mang ý xấu riêng nên cậu cố tinh hạ xuống tư thái trò chuyện với đám người,quanh phụ cận xác thực không còn zombie nên hiện tại không cần qúa lo,với cậu thì lại càng không đề phòng bởi nếu muốn giết thì họ đã sớm chết từ lâu rồi,nghĩ ngơi thả lỏng chút vẫn là tương đối có thể.

Đám người lần lượt giới thiệu làm quen,trong đó có người đột nhiên nhận ra thân phận trước đây của cậu liền kinh ngạc không thôi,Mễ Lạc Tranh chỉ khẽ cười bù từ chối cho ý kiến vì vô dụng,bởi mạt thế hiện tại là mạnh thắng yếu thua,có thực lực mới là vương đạo còn thân phận gia thế gì đó lúc này mài cơm ăn được sao?

Lần này vì để thành công sinh tồn mạt thế nên cậu đã sớm đổi nước thuốc và tăng cường thể lực,hiện tại dị năng rất mạnh đối phó với vài trăm con zombie vẫn là không thành vấn đề,trên thực tế vốn không cần cậu ra tay thì đàn sói biến dị này đã há mồm giải quyết sạch sẽ rồi.

Nghĩ ngơi đủ Mễ Lạc Tranh đứng dậy leo lên lưng sói,vỗ vỗ lưng nó định bụng chỉ huy ra lệnh rời đi thì bị đám người phía trước bất ngờ giơ tay ngăn lại.

Điều này khiến Mễ Lạc Tranh không khỏi khò chịu vì phiền,rút đi vẻ ôn nhu hiền hoà ngữ khí cũng vì đó mà chuyển biến lạnh nhạt,cau mày lên tiếng hỏi "Chuyện gì? nói nhanh tôi đây không có thời gian đâu!"

"Cậu.

.

cậu có thể nào hộ tống! bảo vệ chúng tôi tới căn cứ thủ đô được không?" Liễu Vy Hoa nhìn cậu,hai tay nắm lấy vạt áo dè dặt lên tiếng hỏi "Ba tôi là chủ nhân căn cứ xuyên hoa ở đó,chỉ cần cậu có thể đưa chúng tôi tới thì chắc chắn tôi sẽ nói ba trả công cho cậu thật hậu hỉnh" về sau lại giống như sợ cậu từ chối mà nhanh chóng phun ra hàng lèo.

Đám đồng đội ai nấy cũng đều bày ra vẻ mong chờ thấp thỏm trông về phía cậu,âm thầm thề trong lòng rằng chỉ cần cậu đồng ý thôi thì muốn họ bán thân hay làm gì cũng được hết.

Mễ Lạc Tranh "!.

"

Hồi sau lại bất đắc dĩ thở dài hỏi "Các người có thể làm gì?"

"Tôi biết nấu cơm!!"

"Tôi biết nhặt rau!!"

"Tôi biết giặt quần áo và sữa máy vi tính a!!"

Mễ Lạc Tranh "!.

" mạt thế cần những cái này sao? mẹ nó tài năng vô dụng gì vậy chứ??

Mà thôi kệ đi,Khổng Tiểu Điệp lúc này chẳng phải đang rất huyênh hoang tự đắc sao? vậy để cậu hộ tống đám người này về căn cứ an toàn,đến lúc đó chuyện bỏ rơi bạn bè bại lộ xem cô ta còn giở thêm trò gì được nữa? không hạ được thì ít nhất cũng phải khiến nàng ta tróc vài tầng da a!!

Ngay sau đó cậu khẽ ừ một tiếng rồi xuất phát,toàn thân khí chất lãnh đạm lại xa cách không cho phép họ tiếp tục bắt chuyện thêm nữa,đám người thủ thỉ tai nhau và được sự chấp thuận của cậu thử leo lên lưng sói muốn ngồi đặng di chuyển cho nhanh,nhưng ai ngờ chỉ vừa bước lên thì đã bị nó không chút thương tiếc hất mạnh xuống đất.

Mắt sói trừng trừng tỏ ý khinh thường rồi hất mũi xoay người bỏ đi,thuần phục kẻ mạnh như tên biến thái kia là sở bất đắc dĩ nhưng các người lại là ai chứ? một đám vô dụng cắc ké trình độ yếu gà mà cũng muốn ngồi lên lưng nó?phi!! nằm mơ đẹp nhỉ?

Đám người "!.

"

Mễ Lạc Tranh thấy vậy sợ chúng làm loạn liền kịp thời lên tiếng trấn an,ôn nhu nhẹ giọng hống "Các ngươi chịu khó bao vây cho bọn họ vào ở chính giữa đi được không? đợi đến lúc tới thủ đô tao chắc chắn sẽ kiếm mấy em chó cái xinh đẹp để bọn mày kết hôn,lập gia đình rồi sinh sói con nhé được không? yên tâm đi bọn mày đẻ bao nhiêu tao đây cũng nuôi được hết!"

Đàn sói "!.

"

Làm ơn thôi đi được không? chẳng lẻ cậu định hành hạ đến đời con cháu chúng tôi luôn sao?

- ---------------

Đám người ròng rã đi hơn một ngày thì thấy trước mắt là một khu đô thị lớn,mà những người kia sau khi được cậu tẩy não thì tính tình triệt để biến hoá,sẽ không xen vào việc người khác chỉ cầu bảo vệ bản thân an toàn là đã tốt nhất rồi,thời buổi loạn lạc như này ai mà rảnh đi làm thánh mẫu lo bao đồng chứ?

Nhưng chuyện đáng ngại lo nhất lại tới,trước đường cái tràn đầy thanh âm chém giết và tiếng gào thét điên cuồng của zombie,hiện tại con người sức mạnh vẫn qúa mức yếu ớt,trừ phi đoàn kết một lòng thì mới mong vượt qua nguy hiểm được,chỉ là nếu không may gặp phải thi triều thì chúc lên đường bình an a!!

Khoảng cách bọn họ cách đám người kia chỉ còn khoảng chừng vài trăm mét,tiếng zombie gào khóc và cắn xé huyết nhục,chém giết của đao to búa lớn,thi thoảng còn có người hoảng loạn nhắm mắt mà băm vằm zombie,đếm sơ bộ thì áng chừng có khoảng hơn vài trăm đầu lẫn người và zombie.

Chính mình qủa thật không ngại nếu ra tay giúp đỡ chỉ cần nhấc tay liền thành,nhưng tại sao phải giúp họ chứ?

Hai bên vốn chẳng hề quen biết,vả lại nhiệm vụ không yêu cầu làm thánh mẫu cứu thế a!! vậy nên ta mặc kệ!!

Chỉ là ngay khi bọn họ dự định tránh qua đi vòng hướng khác xa hơn,thì đám người đang đánh nhau kia bất ngờ rủ nhau chạy về phía họ lớn tiếng hô

"Dùng đám chốt thí gà mờ này làm mồi dẫn ngăn chặn zombie lại,chúng ta nhân cơ hội chạy trốn đi biết không?"

Đám chốt thí gà mờ Mễ Lạc Tranh "!.

".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio