Dạo gần đây cậu tinh ý nhận ra ánh mắt y nhìn mình ngày càng kỳ lạ,mặc kệ cậu làm việc gì hay đi đâu thì y đều sẽ giống như cái đuôi tò tò theo sau dõi trông,thời tiết tận thế vẫn khắc nghiệt nóng bức như cũ hoạ may có khác là một chút ánh mặt trời xuất hiện le lói thôi.
Tuy nhiên nó lại rát và dễ dàng bỏng da gấp mấy lần,chỉ cần ra ngoài đứng chốc y rằng toàn thân đều sẽ chảy đầy mồ hôi.
Mễ Lạc Tranh hôm nay vừa vặn chỉ huy đội ngũ đi giải cứu dân tị nạn,là một toán nhà khoa học trực thuộc khoa nghiên cứu quốc gia,với thân phận này đáng lí phải được bảo vệ an toàn nghiêm ngặt nhưng khổ nổi đám lính đặc chủng ấy không phải dị năng giả.
Thân thủ sức chịu đựng đều cực kỳ tốt,và đều là tinh anh tài giỏi nổi bật trong quân đội,chỉ là thân thể dù sao cũng là người không có siêu năng lực hồi phục nhanh chóng như dị năng giả, sẽ mệt sẽ kiệt sức nếu không được nghĩ ngơi và ăn uống đầy đủ.
Sai thời gian sai địa điểm và thiếu quyết đoán trong việc trốn chạy,nhất quyết ở lại bảo vệ thành qủa nghiên cứu dẫn đến toàn quân bị diệt,zombie kéo tới nhiều như thi triều bao vây sở nghiên cứu đến vô cùng chặt chẽ,đến một cơ hội chạy trốn cũng không có,nếu như không phải toán quân nhân đó liều mạng hi sinh chống đở nhất quyết đẩy họ vào hầm bảo vệ ngầm trong lòng đất thì nguy to,nhưng hầm bảo vệ thức ăn dự trữ có hạn khiến họ kìm nén vừa đói vừa khát.
Muốn chạy ra nhưng lại e ngại run rẫy vì sợ hãi zombie,nếu đám Mễ Lạc Tranh không tới cứu trợ kịp thời thì khả năng cao bọn họ sẽ phơi thây tại đây rồi.
Sở bất đắc dĩ ai liệu nghờ rằng bản thân sẽ có ngày rơi vào tràng cảnh này đây?với thân phận chuyên viên nghiên cứu quốc gia trước đó luôn nhận được vô vàn tôn trọng kính ngưỡng,đi đâu cũng có quân đội và cảnh sát đi theo bảo vệ,thoả mãn mọi yêu cầu và được nhà nước cưng phụng nâng niu như trân bảo.
Nhưng giờ thì sao chứ? trốn chui trốn nhủi chẳng khác gì đám chuột cống bẩn thỉu,đói khát khổ sở liên miên vả đến họ không kịp trở tay rằng cuộc sống hoá ra lại có thể tàn khốc đến mức này.
Nhìn đám Mễ Lạc Tranh nhẹ nhàng giải quyết những con quái vật đáng sợ đó khiến họ hai mắt sáng rực,đến nổi khi lên xe an toàn thì vẫn như cũ không dám tin tưởng.
Mễ Lạc Tranh đối với người ngoài chẳng thân luôn là một mặt lạnh lùng vô cảm,nhận được đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình khiến cậu không khỏi quay đầu ra sau,nhàn nhạt nói"Có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"đám người này dù sao cũng là thiên tài quốc gia,mạt thế đúng thật vướng bận nhưng họ sẽ nghiên cứu điều chế ra vắc-xin trợ giúp nhận loại,vì thế nên với họ cậu sẽ không qúa mức thái độ.
"Cảm ơn anh vì đã cứu chúng tôi,liệu có thể nào cho tôi biết tên để tiện bề xưng hô được không?" người nói là một nam nhân dáng người cao ráo đeo kính mỏng gọng vàng,cho dù hiện tại bộ dáng chật vật toàn thân dơ bẩn hề hà nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rất đẹp,dáng người cao ráo chân dài khoanh lại ước tầm hơn m,đặc biệt là bàn tay từng ngón thon dài thấy rõ giống như tác phẩm nghệ thuật.
Khí chất trên người tách biệt giống như một qúy công tử ôn nhu văn nhã bước ra từ thế giới truyện tranh vậy,giọng nói ngữ khí dễ nghe đôi mắt cười sáng rực thấy rõ khiến người ta dễ mang hảo cảm.
Tên này so với nam nhân nhà cậu chính là thuộc hai trường phái đối lập khác nhau,nếu y thuộc mẫu đàn ông quyến rũ mị lực khiến người sợ hãi thì tên này lại là một mảnh dương quang ấm áp,gương mặt rất đẹp trai đó nhưng tiểu bạch kiểm này không phải gu cậu a!
Dù trong lòng nhiều suy nghĩ nhưng công phu mặt ngoài thể hiện rất tốt,nhẹ kéo khoé miệng cười nói "Khổng Vân Trình còn anh thì sao?"
"Nghiêm Lục Quân hân hạnh được biết em,không biết chúng tôi liệu có thể nào mời em tới nhà ăn bữa cơm không?bác tôi ở thủ đô có xây một căn cứ khá có tiếng" Nghiêm Lục Quân ý cười trên mặt hữu lễ đủ phép không chút sai lệch,nhưng có trời mới biết lòng hắn lúc này tràn đầy khẩn trương run rẫy,bởi năm nay hắn đã tuổi rồi nhưng chưa hề có lấy mảnh tình vắt vai vì chuyên tâm nghiên cứu.
Dù gia thế khủng,có tài có sắc học vấn lại cao nhưng cực kì kén chọn,người hắn từ chối tỏ tình e rằng không dưới ba số đi?nhiều qúa đếm xuể sao được nha?
Nay đại nạn không chết lại gặp được người hợp nhãn hợp vị nhất định phải nắm bắt thời cơ,vừa nói lại vừa nắm chặt túi áo bên hông vì chuyện bí mật này đám chuyên viên chung đội chẳng ai biết,không chấp nhận nổi việc bản thân trở nên yếu đuối hắn đã tự mình nghiên cứu loại thuốc giúp bản thân trở thành dị năng giả,chưa thử nghiệm chưa chắc chắn nên không dám dùng vì sợ chết,nhưng hôm nay hắn thay đổi ý định rồi.
Nếu bản thân không thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn thì làm sao có tư cách theo đuổi sánh bước bên cậu chứ?gió tầng nào gặp mây tầng đó đạo lí muôn thưở chính vậy rồi.
Hơn nữa đây lại là lần đầu tiên bản thân hứng thú,chủ động làm quen mời mọc người khác,sợ lỡ cậu từ chối thì giải quyết sao giờ?
Mễ Lạc Tranh như đọc được ý vị nơi đáy mắt hắn,cậu không trả lời ngay ngược lại còn mỉm cười gật đầu nói "Được thôi,sau này nếu có thời gian rảnh thì anh cứ việc tới căn cứ Long Sinh tìm tôi" lời này giống như mang theo hai phong ý vị riêng biệt,nữa từ chối nữa không vừa ấp úng lại mập mờ khó lòng phân biệt.
Nhưng Nghiêm Lục Quân không ngu,hắn vừa nghe ngay lập tức đã hiểu ý rằng cậu không muốn cùng bản thân dây dưa thêm nữa,trả lời như thế chỉ đơn giản vì phép lịch sự cơ bản mà thôi.
Chỉ là hắn sẽ vì thế mà tình nguyện bỏ qua cậu sao? dĩ nhiên là không rồi!!khó khăn lắm mới gặp được người ưng ý hợp gu chưa thử sức theo đuổi đã vội từ bỏ không phải nguyên tắc của hắn.
"Không sao,thời gian còn dài như vậy sau này nhất định gặp lại nhau mà"Nghiêm Lục Quân dịu dàng cười nói,dù sớm hiểu lấy túyt người xinh đẹp tài giỏi như cậu rất khó theo đuổi nhưng vẫn tình nguyện chui đầu vào rọ,hiện rại cậu không đồng ý nhưng tương lai thì sao chứ? hắn nhất định sẽ theo đuổi cho đến khi nào cậu đồng ý làm quen thì thôi,yêu đương gì đó đợi tới tay rồi tính sau,bọn họ hiện tại đến cả quan hệ bằng hữu còn không tính nữa là.
"Khổng thúc dạo này vẫn khoẻ cả chứ?"
"Cha tôi ổn,cảm ơn vì đã quan tâm"
"Cũng không có gì đâu,tôi hỏi là tại trước đây ông nội nhà tôi từng có cơ hội hợp tác làm ăn với Khổng thúc rồi"
"À ra vậy! "
"!.
" ngắn ngủi vài chữ khiến Nghiêm Lục Quân cảm thấy rất khó để nói tiếp vấn đề này,nếu người khác hắn sớm đã nhàm chán bỏ qua nhưng cậu lại là ngoại lệ riêng biệt,người đầu tiên trong năm qua khiến hắn cảm thấy đồng điệu hợp ý mọi mặt từ ngoại hình lẫn tài năng,chỉ có người tài giỏi như vậy mới xứng với Nghiêm Lục Quân hắn.
Mở vali cẩn thận moi từ trong ra một chiếc đồng hồ qủa quýt bỏ túi kiểu cổ,toàn thân đen tuyền đường nét hoa văn điêu khắc mang đậm nét truyền thống thời xưa,nắm chặt hoài niệm nó trong chốc lát liền giơ tay đưa về phía cậu cười ngại ngùng nói "Chẳng có gì qúy giá để đền ơn nên mong cậu nhận lấy món qùa nhỏ này,nếu cậu từ chối lần nữa tôi ăn ngủ không yên mất a! "
Mễ Lạc Tranh vốn chẳng hề muốn nói thêm gì nữa,nhưng ngươi ta cứ nhất quyết muốn đền ơn bản thân khước từ mãi lại không hay,vì vậy cậu cười tươi cầm lấy món qùa từ trong tay hắn,gật đầu nhẹ giọng đáp "Cảm ơn anh,nhưng nhìn nó đẹp như vậy chắc đắt lắm nhỉ?"
"À thì.
.
cũng không đắt lắm đâu,đại khái đáng giá trăm rưỡi ngàn mà thôi"
"Ra vậy,tôi cứ sợ nó đắt tiền qúa tặng tôi thì tiếc lắm"
"Haha không có gì đâu cậu đừng lo"
Đám chuyên viên nghiên cứu "!.
" ôi trời tên này thật sự là tổ trưởng nghiêm cẩn ít nói không gần sắc dục của họ hay sao?còn cái đồng hồ kia nữa đừng tưởng qua mắt họ a!!mẹ nó đồ vật gia truyền tổ tiên lại đem đi tặng cho người mới quen??tổ tiên ở dưới suối vàng không tức ngoi lên bóp cổ hắn mới lạ đấy.
.
Đồ thứ con cháu bất hiếu!!
Cả quảng đường về sau Nghiêm Lục Quân thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu,Mễ Lạc Tranh mới ban đầu cảm thấy rất phiền nhưng qua vài lúc tên kia nói về ẩm thực lại thành công gợi lên hứng thú của cậu,cả hai trò chuyện cực kì vui vẻ và trở nên thân thiết hơn trước,dù không đến mức tri kỷ nhưng đã là bạn của nhau.
Xe bọc thép di chuyển tới nơi,thế là Nghiêm Lục Quân thành công cùng cậu ước hẹn trưa nay mời cơm.
Đám người Nghiêm gia quản lý căn cứ phía tây bắc thủ đô rất gần với căn cứ nhà cậu,lúc này bọn họ đã tập hợp đội ngũ đứng chờ trước căn cứ Long Sinh,bàn giao hàn huyên chốc lát Nghiêm Lục Quân liền theo thủ hạ của cha leo xe trở về,nhưng trước khi đi còn không quên trao cho cậu một cái ôm đầy thấm thiết.
Mễ Lạc Tranh mặt vô biểu cảm trở về,nhưng ngay khi tới dưới khu lầu chợt phát giác trước mái hiên có một bóng người,tính thời gian hiện tại đã là giữa trưa thời tiết rất nóng,mặt trời dù không chiếu nắng rực rỡ như trước nhưng vẫn chói,thiếu niên một thân quần áo thể thao ngắn lúc này vì ướt đẫm mồ hôi mà dính sát vào da,dù nóng và khó chịu nhưng vẫn bất động ngẫng đầu đáng thương chăm chú nhìn Mễ Lạc Tranh.
Trông điệu bộ hệt như sắp khóc tới nơi đó khiến cậu hoảng,vội vàng chạy lại bế ôm người về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Bắc Đường Tuyết ngiêng người tựa đầu vào lồng ngực Mễ Lạc Tranh,nhìn bộ dáng tội nghiệp đáng thương đó khiến cậu không đành lòng mở miệng hỏi,chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc ôm chặt để y an tâm thoải mái dựa.
Lúc này Bắc Đường Tuyết hai mắt chợt đỏ nắm chặt lấy y phục cậu,ngữ khí đáng thương ngẹn ngào nói "Vân Trình caca chiều nay ở lại với tiểu Tuyết được không?tối hôm qua gặp ác mộng! em sợ nhắm mắt ngủ quái vật lại tời tấn công ăn thịt em thì làm sao bây giờ a?! "
"Không sao đâu,em cứ yên tâm ngủ đi mọi chuyện có anh ở đây rồi" Mễ Lạc Tranh ôn nhu hôn nhẹ lên tóc y,ngữ khí dịu dàng đáp.
"Vậy! vậy lỡ khi em ngủ anh bỏ đi chơi thì sao?"
"Sẽ không,chỉ cần a Tuyết ngủ bao lâu thì anh sẽ ở cạnh em bấy lâu"
"Thật sự?"
"Thật a! anh không đi anh sẽ ở đây em ôm ngủ mãi mãi luôn luôn được chưa?" Mễ Lạc Tranh dở khóc dở cười đáp trả y,tên nhóc này hôm nay sao vậy?tự nhiên mít ướt làm nũng bám người thật chứ? đã hứa với cậu nếu bỏ đi thiếu niên chắc chắn sẽ cực kì đau lòng tổn thương,chuyện ăn trưa với Nghiêm Lục Quân xem ra bữa khác đành phải hổ thẹn xin lỗi hắn rồi!
Thoải mái ụp tới khiến cậu dần dần chìm vào giấc ngủ,ngay khi tiếng thở đều đặn im lặng vang lên thì thiếu niên nằm trong lồng ngực bất nghờ mở mắt ra nhìn,khoé môi cười nhạt không rõ ý vị nhưng lực đạo tay đặt trên eo cậu càng thêm xiết chặt.
.